Wednesday, December 30, 2015

Tôi muốn tặng em cả đồi hoa Thạch Thảo
Vì em bảo rằng nó mạnh mẽ như em
Tôi muốn tặng em bông Hồng đơn độc
Vì một mình chống chọi cả thiên nhiên
Tôi muốn tặng em cả thiên đường trần thế
Bởi vì em đau thế đủ rồi
Tôi muốn tặng em bao điều tốt đẹp
Vì cuộc đời há quá bất công
Tôi muốn em được làm công nhảy múa
Vì chẳng bao giờ tôi muốn thấy lệ tuôn
Tôi muốn tặng em đôi cánh thiên thần
Vì có nó em bay được muôn phương
Tôi muốn tặng em phương thuốc diệu kì
Để khi có nó mộng hoá thực thành
Tôi muốn biến thành con ong kì thú
Ở bên em mạnh mẽ chẳng rời
Nhưng ai hay đời không như mộng
Trông ngóng là tôi chỉ biết ngóng trông
Em biết hay không từng ngày mong ngày nhớ
Đợi cả cuộc đời ước muốn vì ai
Nếu ngày mai đây tôi không còn nữa
Tôi chẳng tan, chẳng biến vào không gian
Tôi vẫn đó vẫn ở lại trần gian
Ngồi bên em đó, chẳng quản đêm ngày
Vì với tôi em là tất cả
Chẳng được chẳng mất chỉ hi vọng đợi chờ
AD : PĐN


NOEL BUỒN
Noel này sao buồn quá vậy !
Một mình tôi với nỗi buồn không nguôi
Cây thông kia như thấu hiểu lòng tôi
Đang tươi sáng, bỗng hoá tro tàn
Căn phòng lửa ấm, bỗng nhiên băng giá
Bài thánh ca cất lên những nụ cười
Nhìn dòng người đang vui trong hạnh phúc
Sao lòng tôi không thể nở nụ cười
Dưới ngọn đèn lung linh rực rỡ
Tôi cứ ngỡ em đang đi cùng tôi
Lòng chợt bồi hồi, kí ức bỗng hiện về
Để rồi giật mình ta mới thấy
Bấy lâu nay vẫn không quên được em !
Em giờ này chắc đang vui lắm nhỉ ?
Có khi nào em nghĩ về tôi không ?
Bông hoa tuyết rơi như giọt lệ không lời
Chúa ơi chúa, giờ người ở nơi nào ?
Sao không thể cho con một điều ước
Ước cho những mùa noel sau
Được nở nụ cười khi mùa noel về !
Để lòng tôi chẳng còn cô đơn !
Ôi noel ! Một mùa noel buồn

AD : SGK_NC

Monday, November 30, 2015

Nếu đã không mặn nồng
Sao ta không dừng lại
Khi một mai thức dậy
Chẳng thấy nhau buồn không ?

Nếu như chẳng còn thương
Thì đường ai nấy bước
Phía trước con đường dài
Nếu mai gặp vui không ?

Đã không còn ngóng trông
Không em anh vẫn tốt
Nếu một mai có ngã
Đó là anh cho em
Đời lắm lúc đỏ đen
Say men mai lại tỉnh
Ad. Phan Đăng Nhật

Sau chuỗi ngày mệt mỏi
Giam mình vào cô đơn
Để tình như sương khói
Chết trong chờ trong đợi.

Bao ngày không có anh
Em sống trong nhung nhớ
Níu giữ từng kỷ niệm
Trong giấc mơ qua ngày.

Em đã không còn khóc
Như ngày mới chia tay
Nụ cười nở trên môi
Ôi sao mà giả tạo.

Em mang trái tim mình
Đóng chặt theo năm tháng
Không một lần tin tưởng
Mình sẽ lại yêu thương.

(ad: Du Du)

Tuesday, November 17, 2015

GỬI EM NGƯỜI CON GÁI TÔI YÊU
Làn khói bay lan tỏa ai hay
Trong tim nàng ta đây ở chốn nao
Dẫu tình ta trao đã xa vạn dặm
Vẫn nghẹn ngào tin nhắn cũ ai hay
Dẫu nàng vẫn trao tôi tình ấy
Nhưng tình cũ nàng gửi vào mây chăng ?
Nét người xưa dường như nàng chưa dứt
Dẫu nàng ta hằng ngày gặp mặt
Ai biết ai hay chuyện tình của ta đây
Nàng bảo rằng chia tay là chấm hết
Nhưng vệt tương tư quá khứ ai hay
Nàng tay trong tay bức hình xưa vẫn giữ
Lời hứa với người giờ vẫn còn lưu
Ta với nàng như tình vụng trộm
Lấm lút lấm la nàng sợ ai hay ?
Ngày qua ngày ta làm sao tin được
Phía trước kia bến đậu nàng về đâu
Một chút tình mong manh dễ vỡ
Ở đời ai nói được chữ ngờ
Nàng thờ ở trước lời ta nói
Nàng gói lại cất đi sự tin tưởng
Nói ta rằng tưởng tượng quá thôi
Nhưng đôi khi dòng lệ ta ướt đẫm
Ai biết ai hay chuyện tình này

PĐN 

Tuesday, November 10, 2015

MẸ
Con thử lấy trời
Đem đong tình mẹ.
Mẹ rằng: “nhỏ lắm,
Tình mẹ nhỏ thôi.
Chỉ bằng chiếc nôi
Đưa con giấc ngủ,
Chỉ là thức đủ
Đêm trắng năm canh.”

Những thứ mẹ dành
Cho con mộc mạc.
Như chiếc lục lạc
Đeo ở cổ chân,
Như bữa cơm phần
Dưa, cà, mắm, muối.
Chỉ là mỗi tối
Đập muỗi cho con.

Con hãy còn non
Cần vòng tay mẹ.
Những lời ru khẽ,
Những tiếng à ơi.
Mẹ mớm từng lời
Dạy con tập nói.
Bước đi chới với
Đã có mẹ nâng.

Con lớn lên dần
Như bao đứa trẻ,
Mẹ con còn khỏe
Con chẳng lo âu,
Mưa nắng dãi dầu
Mẹ con gánh hết.

Cuối năm đến tết,
Mẹ gắng kiếm thêm
Được một chút tiền
Mua con đồ mới.
Miếng cơm ăn vội
Mẹ phải đi làm…

Ngày tháng sang trang,
Con giờ trai trẻ.
Nhưng sao đầu mẹ
Bạc trắng thế kia,
Mỗi bước lề mề,
Lưng còn rũ xuống.

“Mẹ ơi con muốn
Trở lại ngày xưa,
Đội nắng đội mưa
Con che cho mẹ.
Áo quần mới mẻ
Con chẳng cần đâu.
Cần mẹ sống lâu
Bên con mãi mãi.” T__T

“Thằng này nói dại
Mẹ đã chết đâu,
Lớn tuổi bạc đầu
Lẽ thường con ạ.
Gắng thêm mấy Hạ
Cưới vợ cho con
Kiếm đứa cháu bồng
Mẹ đi mới thỏa!”

Miệng con đắng quá
Mẹ hỡi mẹ ơi
Sao lòng mẹ lớn
Hơn cả bầu trời!?

Mẹ nở nụ cười:
“Bầu trời rộng lắm,
Lòng mẹ nhỏ nhắn
Chỉ bằng con thôi!”

Cũng chỉ có lòng mẹ mới chứa hết tình cảm của con dành cho mẹ!
Đà Nẵng, 13:27, 05/10/2012

--Inocker Trương---
Ad Thầy Pháp,

Thursday, November 5, 2015

XÓT XA MÌNH TA MANG
Theo một người con tim mỏi mệt
Vết thương lòng cứ mãi trong ta
Dù cách xa nhưng không quên được
Phía trước mình cả con đường dài
Biết cùng ai vượt qua gian khó
Biết cùng ai chia sẻ ngọt bùi
Lòng vui không khi chẳng còn em
Say men tình mấy ai dứt được
Độc bước phiêu du trên đường hưu quạnh
Chút chạnh lòng thêm nỗi nhớ mong
Vòng tay xưa giờ đâu còn nữa
Giữa dòng người bóng dáng em đâu
Chút u sầu hơi men cay đắng
Gắng gượng mình theo cuộc tình qua
Chút xót xa vẫn chỉ mình ta mang
                                             
 PĐN

Tuesday, November 3, 2015

Nhớ...
Đông đang vẫy biệt, em chưa đến
Anh đón Xuân giùm cho em không?
Xuống lỡ chuyến tàu, tình hóa muộn
Thành vẽ đời nhau những lối vòng

Ly cà phê hẹn, còn giọt cuối?
Anh đợi em về trước thềm xuân?
Vệt nhớ trên môi còn nguyên vẹn
Bàn tay chợt nhớ một tay cầm

Bóng nhớ đổ dài sang phía đó
Mỗi ngày thêm mỏi mỗi ngày xa
Tằm se mối khác, sầu tơ cũ
Như vết gai theo mỗi gót ngà

Thương nhớ đã nhiều không đếm hết
Mỗi vần thơ viết mỗi vần đau
Hằn trong tim nhỏ, tên người ấy
Vẫn đỏ như son chửa nhạt màu...
.
Ad Thầy Pháp

QUÊN
Một hạt nắng thả hồn theo ngọn gió
Mưa khóc thầm giận dỗi rắc khô hanh
Sỏi đá cũng đa tình, em thấy đó
Huống chi là sương khói, huống chi anh..

Đừng bao giờ em nhé! Nhắc tên anh
Một lần thôi cũng van em đừng gọi
Đôi mắt anh giờ vô hồn, mệt mỏi
Nên đánh rơi một vệt nắng qua thềm

Đừng nhớ anh, cũng đừng dặn lòng quên
Ngoảnh mặt đi mà xem như đánh mất
Hãy để trôi đi như những điều nhỏ nhặt
Nhung nhớ làm chi một kẻ bên lề?

T/g: Ad Thầy Pháp.

Monday, November 2, 2015

CHIA TAY
Chia tay em, anh tìm về lối cũ
Tìm cho mình những giấc ngủ bình yên
Chẳng hờn, ghen, giận, khóc, ưu phiền
Và thôi nghĩ đến phận duyên, xe kết
**
Chia tay em, anh đi tìm kỷ niệm
Mang khát vọng tìm em của ngày xưa
Em dịu dàng nhặt nắng những buổi trưa
Gửi cho anh những ngày mưa dai dẳng
**
Anh đi tìm em của thời áo trắng
Má ửng hồng, em đứng lặng nhìn anh
Tình yêu đến như xuân trải màu xanh
Nồng cháy như tiếng hoàng oanh gọi bạn
**
Thời gian đưa những quãng ngày bất tận
Anh và em những khoảng lặng xa xăm
(Phải chăng xa cách là những sai lầm
Khi cuộc sống là muôn phần trắc trở ?)
**
Chia tay em anh tìm về nỗi nhớ
Khắc vào tim, đã trăn trở bao đêm
Ngày không gặp, đêm nhớ muốn phát điên
Nay khép lại, dặn lòng quên đừng nhắc
**
Em đổi thay, chẳng còn lời ngọt mật
Chẳng nhắc anh đi ngủ những đêm khuya
Không còn những lời an ủi, sẻ chia
Em hậm hực tắt đi tia nắng ấm
**
Chia tay em anh nghe lòng đau lắm
Nhưng em cần những cái nắm tay yêu
Và sẻ chia, dạo bước những ban chiều
Quan tâm em hơn là nhiều câu nói
**
Chia tay em, anh quay về bước vội
Sợ em thấy dòng bối rối trên mi
Thuở yêu em, hạnh phúc có mấy khi
Để nước mắt lúc chia ly không đáng..
**
Thôi thế là hết...

---Tác giả: Ad Thầy Pháp---


Một cảnh hành hình ở Trung Quốc. (Ảnh: internet)

Đảng Cộng sản Trung Quốc – nguồn cơn gây ra nỗi thống khổ của nhân dân Trung Quốc
Trong lịch sử Đảng Cộng sản Trung Quốc (Đảng CSTQ) đã dùng nhân dân để thực hiện bạo lực cách mạng giành chính quyền. Nhưng sau khi nắm quyền lực, Đảng CSTQ lại dùng bạo lực để đàn áp, ép buộc chính nhân dân của mình, gây ra các đợt tàn sát, chết chóc lớn nhất trong lịch sử nhân loại. Đặc biệt đàn áp và kiểm soát nhân dân không chỉ xuất hiện riêng trong một thời kỳ, mà có tính hệ thống, xuyên suốt trong tất cả các thời kỳ lãnh đạo của Đảng.
Coi thường tính mạng người dân
Giai đoạn lãnh đạo của Mao Trạch Đông là giai đoạn tàn khốc nhất với quy mô đàn áp và khống chế nhân dân khủng khiếp. Cuộc vận động chống cánh hữu năm 1957 của Mao Trạch Đông khiến 2 triệu người bị giam cầm. Kế hoạch “Đại nhảy vọt” từ năm 1958-1960 ép buộc nhân dân Trung Quốc thực hiện các chính sách kinh tế hoang tưởng như: “đạt sản lượng thóc lúa 75 tấn trên một héc ta”, “vượt trên Anh quốc trong 10 năm và Mỹ trong 15 năm” đã khiến khoảng 40 triệu người chết đói, chiếm gần 10% dân số. Sau đó, cuộc “Cách mạng văn hóa” từ năm 1966-1976 vì mục đích thanh trừng nội bộ, tẩy não nhân dân, kiểm soát tư tưởng đã khiến 10 triệu người bị giết và chết đói.
Giai đoạn lãnh đạo của Đặng Tiểu Bình tuy đã hướng sang phát triển kinh tế thị trường, nhưng chỉ riêng sự kiện Thiên An Môn vào năm 1989 đã khiến 10.000 thanh niên Trung Quốc bị giết hại và bị bắt giữ (theo CNN). Đồng thời Đảng CSTQ còn “xuất khẩu cách mạng” sang đất nước Campuchia khiến gần 2 triệu người bị chết dưới bàn tay chính quyền Khơ me Đỏ, trong đó có 200 ngàn người Hoa kiều. Từ năm 1970-1975, Khơ me Đỏ đã được chính quyền Trung Quốc cung cấp thiết bị vũ trang để giành chính quyền và truyền bá các lý thuyết “quyền lực chính trị lớn lên từ nòng súng”, “đấu tranh giai cấp”, “chuyên chính vô sản” vv…
Trong giai đoạn lãnh đạo của Giang Trạch Dân và về sau, sự tàn bạo thậm chí còn đến mức chưa từng có trong lịch sử. Quá trình bức hại Pháp Luân Công đã đẩy hơn 70 triệu người dân Trung Quốc là học viên Pháp Luân Công vào hoàn cảnh tối khổ, trong khi họ là những người dân lương thiện, sống theo tiêu chuẩn “Chân – Thiện – Nhẫn”. Cả hệ thống chính trị Trung Quốc đã tham gia vào cuộc bức hại với chính sách rất tàn nhẫn “bôi nhọ thanh danh, vắt kiệt tài chính, hủy hoại thân thể”. Chính quyền phong tỏa thông tin trên internet, bôi nhọ Pháp Luân Công trên các phương tiện truyền thông, phạt nặng các học viên, tịch thu tài sản cá nhân và đuổi việc cũng như sách nhiễu công việc làm ăn của họ. Các học viên bị bắt giam, hủy hoại thân thể bằng cách đánh đập tàn nhẫn, tra tấn, ngược đãi, và bị mổ lấy nội tạng khi họ vẫn còn sống. Công an được khuyến khích tra tấn các học viên bằng cách cho phép coi những cái chết do bị tra tấn là tự tử, thiêu xác mà không cần xác định danh tính, và mổ cướp nội tạng của họ để đem bán. Đàn áp Pháp Luân Công từ năm 1999 đến nay khiến khoảng 2 triệu học viên ở Trung Quốc bị chính quyền đàn áp, giết hại, mổ cắp nội tạng, đồng thời biến nước này trở thành nơi xuất khẩu xác chết số một trên thế giới.
Trên đây chỉ là những vụ bức hại lớn, không kể đến Đảng CSTQ thường xuyên sử dụng bộ máy quân đội và an ninh gần 3 triệu người để trấn áp, đàn áp những người bất đồng chính kiến, các nhóm tôn giáo, dân tộc thiểu số, những người dân đòi quyền lợi cơ bản.
Dù kinh tế tăng trưởng nhưng người dân vẫn thống khổ
Thế giới từng ấn tượng với tốc độ tăng trưởng kinh tế Trung Quốc. Tuy nhiên về bản chất, kinh tế Trung Quốc tăng trưởng nhanh nhờ khai thác tài nguyên vô tội vạ và bóc lột lao động giá rẻ của người dân. Do đó, người dân Trung Quốc đang phải gánh chịu 3 vấn nạn lớn nhất là: ô nhiễm môi trường, tiêu dùng các sản phẩm độc hại và chênh lệch giàu nghèo.
Với ô nhiễm môi trường, Trung Quốc nổi tiếng cả thế giới về mức độ ô nhiễm nước, không khí, đất đai. Theo kết quả nghiên cứu năm 2013, khoảng 9% lượng nước trong 10 lưu vực sông của Trung Quốc, được xếp ở cấp độ V, mức độ tồi tệ nhất. Trong gần 5.000 khu vực nước ngầm được theo dõi, hơn 60% là có chất lượng kém hoặc rất kém. Ô nhiễm và suy thoái đất đai khiến diện tích đất trồng trọt ở nhiều địa phương ngày càng giảm. Gần 300 triệu hecta đất, tương đương 30,7 % diện tích đất Trung Quốc, đang bị xói mòn. Ô nhiễm không khí là chủ đề được quan tâm trong thời gian gần đây tại Trung Quốc. Chỉ ba trong số 74 thành phố được theo dõi có chất lượng không khí đáp ứng tiêu chuẩn trong năm 2013. Năm 2005, các giáo sư thuộc Đại học Nông nghiệp Hoa Nam từng làm thực nghiệm với mẫu nước ở dòng sông này, kết quả sau đó khiến nhiều người cực kỳ sợ hãi. Họ lấy mẫu nước Hoàng Thạch Hà, làm loãng đi 10.000 lần sau đó thả những động vật, thực vật sống dưới nước vào. Nhưng tất cả chúng chỉ sống được không quá 24h.
Cá chết hàng loạt trong một hồ nước tại Vũ Hán, Hồ Bắc.
Hậu quả tất nhiên với người dân không chỉ là khó khăn hơn trong cuộc sống mà sức khỏe bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Thống kê cho thấy mỗi năm có 2 triệu người dân Trung Quốc mắc bệnh ung thư.
Bên cạnh đó, để thỏa mãn tham vọng kinh tế, chính quyền Trung Quốc chủ trương tăng trưởng kinh tế bằng mọi giá và xã hội mất đi các tiêu chuẩn đạo đức ước chế. Chính sách quản lý kinh tế lỏng lẻo và che dấu thông tin khiến cho các sản phẩm kém chất lượng, độc hại đầy rẫy trong xã hội Trung Quốc. Có thể coi Trung Quốc là “công xưởng của đồ giả”, khi hầu như mọi thứ đều có thể làm giả từ: gạo giả, thịt giả, muối giả, …Không chỉ phổ biến hàng giả, mà còn hàng độc hại như: sữa nhiễm độc, đậu phụ trộn hóa chất, mì thối, thuốc trừ sâu, chất bảo quản, thực phẩm,… Theo thống kê từ năm 2003 đến nay, năm nào Trung Quốc cũng có hàng chục vụ bê bối về an toàn thực phẩm. Và người gánh chịu hậu quả là những người dân Trung Quốc, đặc biệt là dân nghèo.
Những bao nấm kim châm bốc mùi chua thiu sau khi được nhúng qua axit citric sẽ bảo quản được tới 1 năm. Điều này làm hạ giá thành sản phẩm. (Ảnh: whatsonxiamen.com)
Trong khi đó Trung Quốc là đất nước có chệnh lệch giàu nghèo lớn nhất thế giới, trái ngược hẳn với khẩu hiệu “công bằng xã hội” mà Đảng CSTQ đưa ra. Một báo cáo của Đại học Bắc Kinh công bố ngày 25/7/2014 đưa ra những con số báo động về khoảng cách giàu nghèo trong xã hội Trung Quốc. Dựa trên số liệu thu thập năm 2012, báo cáo cho biết 1% các gia đình giàu có nhất ở Trung Quốc hiện sở hữu tới hơn 1/3 giá trị tài sản của toàn bộ đất nước. Trong khi đó, tổng giá trị tài sản của 25% các gia đình nghèo nhất chỉ chiếm 1%.
Một gia đình ở khu ổ chuột thủ đô Bắc Kinh
Những người giàu tại Trung Quốc giờ đây mua vàng, sắm đồ xa xỉ, xe hơi đắt tiền và các biệt thự. Họ cũng sẵn sàng chấp nhận những mức giá cắt cổ cho các thú vui của bản thân, sẵn sàng chi tiền cho con cái ra nước ngoài du học. Nhiều nhà kinh doanh xe hơi phải choáng váng khi thấy giới nhà giàu thay xe như thay áo. Thế nhưng ngược lại, những người nghèo lại đang oằn lưng với gánh nặng nợ nần, học phí cho con cái và tiền tiết kiệm lúc về hưu. Theo thống kê, tính đến cuối năm 2012, Trung Quốc có gần 100 triệu nông dân sống trong cảnh nghèo đói. Tại các tỉnh nghèo ở nước này, hàng ngày nhiều trẻ em phải mất hai đến ba tiếng để đi đến trường. Các chi phí y tế tại đây chiếm 60% mức thu nhập trung bình của người dân tại các vùng nông thôn, do vậy nhiều người dân đã không thể đi khám bệnh khi ốm đau. Theo một báo cáo năm 2013 của Ngân hàng Thế giới, có khoảng 300 triệu người Trung Quốc có mức chi tiêu hàng ngày chỉ tương đương 1 USD hoặc thấp hơn.
Tại sao Đảng CSTQ lại ứng xử với người dân như vậy?
Phân tích các diễn biến lịch sử, có thể thấy 3 nguyên nhân mà Đảng CSTQ thường xuyên sử dụng bạo lực để đàn áp và khủng bố tinh thần người dân, đó là:
Thứ nhất, bạo lực là bản chất của chế độ, khai sinh từ trong hệ tư tưởng. Mục đích duy nhất của họ là để giữ quyền lực “chuyên chính”. Vì vậy Đảng CSTQ cần thống trị về tư tưởng người dân, cũng như kinh tế đất nước. Do đó họ sử dụng bạo lực là công cụ chính (bên cạnh công cụ tuyên truyền) để tiêu diệt các tư tưởng trái chiều và đe dọa tinh thần nhân dân, khiến người dân bị “cầm tù về tư tưởng”. Triết học của Đảng Cộng sản là “triết học đấu tranh”, và sự thống trị của Đảng Cộng sản đã được xây dựng trên cơ sở một chuỗi các cuộc “đấu tranh giai cấp”, “đấu tranh đường lối”, “đấu tranh tư tưởng”,… cả ở Trung quốc và đối với các nước khác. Hãy nhìn lại các phát biểu của lãnh đạo Đảng CS Trung Quốc:
Mao Trạch Đông:
“Súng đẻ ra chính quyền.”
“Tần Thủy Hoàng đáng kể gì? Ông ta chỉ giết có 46 chục Nho sĩ. Còn chúng ta đã giết 46 ngàn thằng trí thức hủ nho ấy chứ. Có kẻ chửi chúng ta là độc tài thống trị, là Tần Thuỷ Hoàng thời nay. Chúng ta thừa nhận hết, rằng rất đúng sự thực. Nhưng chúng bay nói thế chưa đủ, chúng ta phải nói thêm rằng thực ra còn hơn thế.”
Đặng Tiểu Bình:
“Chúng ta sẽ giết 200 nghìn người để đổi lấy 20 năm ổn định.” (năm 1989)
“Việt Nam là côn đồ, phải dạy cho Việt Nam bài học.” (năm 1979)
Giang Trạch Dân:
“Đảng phải chiến thắng Pháp Luân Công.”
“Tôi đã nhấn mạnh nhiều lần rằng chúng ta cần bóp nghẹt những thứ dường như là sự khởi đầu của một xu hướng không lành mạnh.”
Thứ hai, Đảng CSTQ tham vọng và ảo tưởng về sức mạnh nhưng trình độ quản lý yếu kém, gây ra nền kinh tế lệch lạc và đói khổ cho người dân. Chiến dịch “Đại nhảy vọt” là tham vọng đến mờ mắt của Đảng CS Trung Quốc muốn thể hiện với thế giới. Vì vậy họ bất chấp sinh mạng của bao nhiêu người dân để tiến nhanh công nghiệp hóa với các mục tiêu, chính sách hoang đường. Thời Đặng Tiểu Bình với thuyết “mèo trắng, mèo đen miễn là bắt được chuột” đã cổ súy cho việc tăng trưởng kinh tế bằng mọi giá, dẫn đến các hậu quả lệch lạc của nền kinh tế và ngay cả chỉ số tăng trưởng của Trung Quốc cũng còn không đáng tin.
Thứ ba, đặc trưng tôn sùng cá nhân của Đảng dẫn đến các quyết định độc đoán. Cách thức tổ chức và hoạt động của Đảng CS Trung Quốc đã tạo lên các nhân vật lãnh đạo cố gắng tạo dựng vị thế độc tôn, triệt hạ tất cả các ý kiến trái ngược trong nội bộ, tạo nên các “lãnh đạo kiệt xuất”. Từ đó các nhân vật này có thể ra các quyết định độc đoán, lấn án hệ thống quản lý đất nước. Vào thời đỉnh cao của sự sùng bái cá nhân, Mao Trạch Đông được tôn là người có bốn cái “vĩ đại”: Người thầy vĩ đại, Lãnh tụ vĩ đại, Thống soái vĩ đại, Người cầm lái vĩ đại. Lý luận của Mao phải được sử dụng để quyết định cho mọi thứ và tư tưởng của một người phải được nhồi nhét vào đầu óc của hàng chục triệu người khác. Còn năm 1999, tại cuộc họp của Ban Thường vụ Bộ Chính trị Đảng CSTQ do ông Giang Trạch Dân điều hành, tất cả sáu ủy viên thường vụ khác (trong tổng số bảy ủy viên) đều đã lập luận phản đối việc đàn áp Pháp Luân Công, nhưng ông Giang đã la hét, ép mọi người phải đồng ý với chủ trương đàn áp Pháp Luân Công của ông ta.
Để hiểu thêm về nguồn cơn nỗi thống khổ của nhân dân Trung Quốc, chúng ta hãy xem Mao Trạch Đông – người được Đảng CSTQ coi là “vị thánh” – từng nói rằng Trung Quốc cần phải thực hiện Cách mạng Văn hóa cứ bảy hay tám năm một lần. Và kể từ những năm 1950, không có thập kỷ nào mà không có một vài chiến dịch bạo lực nhắm vào quần chúng. Trong xã hội hiện đại, nhân tính và sự tôn trọng các quyền tự do của con người là thước đo nền văn minh, đạo đức và tiến bộ xã hội. Vậy Đảng CSTQ với bản chất bạo lực và tà ác, còn có thể kéo dài bao lâu?
Theo đại kỷ nguyên việt

Sunday, November 1, 2015

NỖI NHỚ HAY LÀ MỘT TRỜI HỜN DỖI
****
T/g: Thầy Pháp
................
Nhặt vần thơ ném vào nỗi nhớ
Nghe vẳng lại nhạt thếch không ngờ
Đứng chông chênh víu vào câu hát
Vô tình ta lạc lõng cơn mơ
Ta đưa tay chạm vào nỗi nhớ
Thấy lạc loài trong một chiều mưa
Những con phố thưa người, rét buốt
Những hàng cây ngại gió, đung đưa
Ta bâng khuâng gửi vào nỗi nhớ
Gửi vào mây một ánh mắt vô hồn
Tựa vai và trăm ngàn ôm, siết
Em quay đi tránh một chiếc hôn
Cố gượng cười nhưng nào vui được
Chân bước mạnh mà vẫn chơi vơi
Môi mấp máy: Kìa ai bội ước
Tay trong tay ân ái bên người...!

Em xa anh đã bao nhiêu ngày tháng
Anh biết
Em không còn nổi nhớ mang tên anh
Chỉ còn anh
Và đêm dài nhìn cơn mưa xơ xác
Những cánh đồng bát ngát
Em tựa vai anh trông về vô tận
Xa ngút ngàn
Chuyện tình đó anh cố xóa vào dĩ vãng
Sao mặn thay nước mắt đêm buông màn
Một câu ca, anh hỏi lòng không thể
Giữa đất trời nguyện ước không quay về.
TXX 10.

Friday, October 30, 2015

    NỖI NHỚ VỀ EM
Bảy tháng cách xa đã trôi qua
Lòng cứ ngỡ mình được bên nhau mãi
Cuộc đời ngang trái đã chia cách đôi ta
Bao ngày cách xa là bao ngày nhung nhớ
Viết bài thơ gửi tặng cho em
Bao nỗi lòng anh đành chôn giấu
Sâu thẳm trong tim là bóng hình em
Chìm vào giấc mộng vẫn hình bóng em
Bảy tháng cách xa như những ngày lao ngục
Giục thời gian mong chóng trôi đi
Lòng chỉ biết âm thầm cầu nguyện
Dù xa mặt nhưng không cách lòng

AD : Phan Đăng Nhật

Wednesday, October 28, 2015

                    NHỚ
Ta xa nhau bao lâu nào ai biết
Đến lúc nào mình gặp lại nhau đây
Bóng hình còn đây người xa khuất
Bao ngày qua anh nào yên giấc
Gió bấc kia cào xé tâm hồn
Ở chốn xa anh mong em bình yên
Lòng dặn mình thời gian chóng qua thôi
Mong một ngày không xa ta gặp mặt 

PĐN
 
Tiếng sáo buồn xa xa vọng tới
Lòng chơi vơi thả hồn theo mây
Như cây khô mùa hạ gặp mưa
Chuyện buồn xưa như xóa tan rồi
Sao nỗi sầu vẫn còn đọng lại
Bao ngày dài hi vọng mỏi mòn
Con đường ấy đã bao lần anh qua
Ngày qua ngày vẫn ngóng bóng hình em

-----------------------------------------
Chuyện tình yêu tôi đã xóa đi rồi
Sao lòng vẫn tương tư hình bóng
Ngóng trông nghe tiếng nói người thương
Trường tương tư làm sao nói hết lời
Giữa đất trời mình ta với nỗi sầu

 -------------------------------------
Lặng nhìn nhau cố hé môi cười
Để che giấu nỗi đau tận trong tim
Chìm vào sau lặng để không bật khóc
Trách móc được gì khi em muốn ra đi
Chỉ mình anh ở ở lại cùng nỗi buồn

PĐN 
 

Wednesday, October 21, 2015

VẪN LÀ EM
Một lần nữa tin buồn lại đến
Rằng em phải đi tới nơi xa
Một lần nữa anh can tâm chờ đợi
Ngày em về anh sẽ được gặp em
Ngày em về anh vui mừng biết mấy
Nhớ ngày ấy em vẫn còn bên anh
Tay trong tay mình cùng dạo bước
Anh say men tình em nói chia tay
Anh đợi chờ em bảo về sẽ gặp
Vẫn là em quyết định phận anh
Rằng em phải đi không gặp được anh đâu
Lòng âu sầu đón nhận thương đau
Chờ ngày sau ta sẽ gặp được nhau

PĐN
 

Tuesday, October 20, 2015

               KỈ NIỆM
Lòng bồi hồi nhớ kỉ niệm xưa
Hình bóng ai thoáng hiện trong tâm trí
Lấy cây bút viết những dòng nhật kí
Để vơi đi nỗi nhớ trong lòng mình
Chợt bóng hình đưa mình về tuổi thơ
Còn đấy bài thơ, anh viết còn dang dở
Còn nhớ không em ? Bức thư đầu anh viết
Gửi cho em trọn vẹn tình yêu thương
Còn nhớ không em ? Lần đầu ta gặp mặt
Anh ngại ngùng lới nói chẳng nên câu
Còn bây giờ ta đã xa nhau
Để lại phía sau biết bao nhiêu kỉ niệm

PĐN
 
         SUY TƯ
Em có biết không em ?
Hình bóng xưa anh đã xoá đi rồi.
Sao em vẫn cứ về tái hiện kỉ niệm xưa
Chợt cơn mưa ùa tới như mới vừa hôm nào
Ngày anh chờ em về !
Biết bao nhiêu kỉ niệm
Em đã xoá đi rồi
Bỏ mình anh đơn côi giữa mùa đông buốt giá
Làm tim anh hoá đá biết bao giờ tan ra !
Những kí ức đã qua làm sao anh quên được
Rồi một mình anh bước trên con đường năm xưa
Lòng chợt buồn man mác nước mắt bỗng tuôn rơi
Em ơi ! Em có hiểu.
Được nỗi lòng anh không ?

PĐN
 

Sunday, October 18, 2015

MỘT CHIỀU BUỒN
Buổi chiều đông dạo bước con phố cũ
Lòng nao nao nhớ bao kỉ niệm xưa
Giữa mùa đông lạnh giá năm nào
Bao yêu thương như là cơn gió ấm
Cứ tưởng rằng mình sẽ mãi bên nhau
Đau, tim tôi đau quá người ơi !
Biết làm sao để vơi đi nỗi nhớ
Lòng tôi chơi vơi đầu tôi trống vắng
Còn trái tim như muốn hoá băng rồi
Lòng chợt bồi hồi nước mắt bỗng tuôn rơi
Mới hôm nào mình tay trong tay hạnh phúc
Mà hôm nay cách xa hai trái tim
Để tôi chìm trong giấc mộng xưa
Và cơn mưa tới đọng nỗi cô đơn
Hoá tâm hồn yên vui hoá u buồn

PĐN
 

Saturday, October 17, 2015

     Tôi đã lén chồng làm một việc tổn hại rất nhiều cho sức khoẻ của chính mình nhưng bù lại tôi đã giữ được chồng bên cạnh, giữ được bố cho con mãi mãi.
Tôi và chồng làm đám cưới sau hai năm yêu nhau. Tôi làm may, anh là công nhân xây dựng, đồng lương không nhiều nhưng lúc nào hai vợ chồng cũng động viên nhau phải cố gắng.
Vì muốn kiếm thêm tiền để phòng lúc vợ chửa đẻ, chồng tôi ngoài làm ban ngày, anh còn tranh thủ làm thêm giờ buổi tối nữa. Nhiều lúc thương chồng vất vả, tôi bảo anh nghỉ ngơi thì anh cứ gạt đi nói “Không sao, anh làm được”. Tôi thấy cuộc đời tôi đã quá may mắn khi lấy được người chồng như anh. Rồi chúng tôi cũng có một cô công chúa nhỏ, gia đình lại càng vui vẻ hơn.
Rồi chúng tôi cũng có một cô công chúa nhỏ, gia đình lại càng vui vẻ hơn. (Ảnh minh hoạ)
Một hôm, tôi đang làm việc ở công ty thì chợt có người gọi điện báo tin chồng bị tai nạn ngoài công trường. Tôi cứ nghĩ chắc anh chỉ bị gãy tay hay xây xát gì đó nhưng khi ra đến nơi, người ta nói đã đưa anh đi cấp cứu thì tôi biết đã có sự chẳng lành.
Tôi đau đớn khi hay tin bác sĩ nói anh bị trấn thương rất nặng do ngã từ trên giàn giáo xuống. Bác sĩ tuyến dưới đã lắc đầu. Người ta khuyên chuyển anh lên Hà Nội, may ra có được chút hi vọng. Gia đình đã định đưa anh về vì thực sự ai cũng nghĩ sẽ chẳng kiếm đâu ra tiền để cứu chữa cho anh được. Nhưng tôi vẫn quyết đưa chồng đi, dù là chỉ có một tia hi vọng. Tôi không đành lòng để anh ra đi như vậy, tôi không thể để con mồ côi bố được.

May mắn làm sao, khi đưa anh lên Hà Nội, các bác sĩ nói vẫn có thể cứu anh được, nhưng chi phí chữa trị là khá cao. Ước tính ban đầu khoảng hơn 100 triệu đồng. Lúc ấy vay mượn họ hàng, rồi thì tiền tiết kiệm của hai vợ chồng dồn lại cũng chỉ có được hơn 20 triệu, tôi lo lắng chưa biết xoay sở thế nào để kiếm ra số tiền lớn kia chữa trị cho chồng.
Ở viện chăm chồng, nhiều đêm tôi thức trắng không chợp mắt nổi. Một hôm lúc tôi ngồi ủ rũ, có một người phụ nữ đi tới, hỏi han rất tận tình. Đang lúc buồn bã tôi trút luôn bầu tâm sự với chị ta. Không ngờ sau đó, chị ấy bảo tôi có thể bán thận để cứu chồng. Chị ấy có chị gái đang cần thay thận.
Lúc ấy tôi cũng chẳng kịp nghĩ ngợi được rằng cắt đi 1 quả thận thì sẽ ảnh hưởng tới sức khoẻ thế nào mà chỉ biết rằng việc ấy có thể kiếm được một số tiền để chạy chữa cho chồng nên tôi đã đồng ý ngay. Để làm tin, chị ta ứng trước cho tôi 30 triệu.
Tôi nhờ chị gái chồng lên chăm sóc chồng, con thì nhờ bà nội trông còn tôi bảo phải đi chạy tiền bên ngoài.
Người phụ nữ kia yêu cầu tôi phải đưa chứng minh nhân dân kèm sổ hộ khẩu. Sau đó, tôi được chở đến bệnh viện để khám tổng quát, làm các xét nghiệm liên quan đến máu, nước tiểu. Rời bệnh viện chị ta dặn tôi phải ăn uống điều độ, giữ gìn sức khoẻ chờ ngày phẫu thuật.
Lúc này tôi tiếp tục phải nói dối nhà chồng là phải vào chỗ chị gái tôi ở trong Nam để vay tiền và tiếp tục nhờ người nhà trông anh, trông con. Thực ra là tôi đang thuê một căn nhà trọ để dưỡng sức chờ ngày mổ.
Hai tuần sau tôi được người phụ nữ đó đến chở vào bệnh viện. Vào phòng gây mê, khoảng 3 giờ sau tôi tỉnh lại thì biết mình bị cắt mất quả thận vì dưới bụng bên trái đau ê ẩm. Tôi phải nằm hồi phục trong bệnh viện hơn một tuần, thời gian ấy người phụ nữ kia trực tiếp chăm sóc cho tôi. Trước khi xuất viện, một người đàn ông đến đưa thêm 90 triệu là số tiền còn lại và cho thêm 10 triệu để tôi bồi bổ sức khoẻ. Nhưng 10 triệu đồng họ đưa thêm đã bị người phụ nữa kia lấy đi mất, lúc ấy tôi mới biết chị ta chính là môi giới.
Cầm tiền trong tay tôi mừng rỡ vì đã có thể cứu chồng mình. Tôi vội vã mang số tiền về để chi trả tiền viện và thuốc men cho anh. May mắn làm sao, chồng tôi đã hồi phục được. Mọi người có hỏi lý do, tôi không dám nói thật mà chỉ bảo vay của chị gái một ít, và số còn lại là vốn tích góp của riêng tôi từ ngày chưa lấy chồng. Mọi người ai cũng trố mắt khi thấy tôi có vốn lớn như thế, họ bắt đầu xì xào. Nhưng bỏ ngoài tai tất cả, tôi vẫn chẳng nói ra sự thật.
Những ngày sau, tôi vẫn cố gắng chăm chồng, dù rất đau đớn sau khi vừa mổ. (Ảnh minh hoạ)
Những ngày sau, tôi vẫn cố gắng chăm chồng, dù rất đau đớn sau khi vừa mổ. Hôm nào đau quá tôi mới phải nhờ người khác trông hộ. Mẹ chồng có lần nhìn thấy tôi nhăn nhó ôm bụng, hỏi han thì tôi nói dối đau bụng kinh.
Ngày chồng xuất viện cả nhà ai cũng mừng. Nhưng từ ngày ấy, sức khoẻ của tôi yếu đi trông thấy, những cơn đau thỉnh thoảng vẫn hành hạ tôi.
Rồi một ngày, chồng nhìn thấy vết sẹo, anh có hỏi lý do. Tôi đã phải nói dối anh là lần vào Nam vay tiền chị gái, lúc chị ấy chở xe máy thì bị ngã phải khâu. Lúc ấy anh đang bệnh nặng, tôi không dám nói ra vì sợ mọi người lo lắng thêm. Chồng tôi cũng tin ngay sau đó và không đả động đến nữa.
Một năm sau khi được hồi sinh trở lại, chồng tôi lại chịu khó làm việc hơn, nhưng anh không làm ở công trường nữa, mà xin làm thợ sửa chữa để tránh rủi ro. Thấy sức khoẻ của tôi yếu hơn, anh khuyên tôi ở nhà. Tiền bán thận vẫn còn một ít (mọi người vẫn nghĩ là vốn riêng của tôi), tôi đã bàn với chồng mở cái quầy tạp hoá nhỏ để bán, vì nhà cũng gần đường. Chồng đồng ý luôn.
May mắn cửa hàng ấy cũng giúp vợ chồng tôi kiếm được đồng ra đồng vào. Còn chồng tôi lúc nào cũng bảo: “Anh phải làm để còn trả nợ cho bác Hà (tên chị gái tôi)”, tôi không nói gì nhưng trong lòng rất vui. Sự hy sinh của tôi không phải là vô ích, tôi mất một quả thận nhưng bù lại tôi đã giữ được chồng bên cạnh mình, giữ được bố cho con.
 Theo Một Thế Giới

Friday, October 16, 2015

Giá như tôi chịu nghe cô ấy giải thích và không ghen tuông vô cớ rồi chia tay thì bây giờ tôi đã được hạnh phúc mà không phải ân hận, day dứt suốt đời.
 
Tôi còn nhớ ngày Giang bước ra khỏi cuộc đời tôi, tôi đã đối xử với cô ấy như đối xử với một tử tội. Thấy Giang bỏ đi giữa đêm tối, lòng tôi chợt chùng xuống. Nhưng tự ái của một thằng đàn ông đã ngăn tôi lại. Tôi nghĩ rằng, ánh mắt tội nghiệp của Giang chỉ là một màn kịch nhằm khơi dậy sự thương hại của tôi mà thôi.
Giang là một cô gái tỉnh lẻ, nhà rất nghèo. Khi tôi gặp cô ấy thì Giang đang làm bưng bê ở một quán cà phê. Gương mặt hiền lành cùng mái tóc dài đen bóng của em đã khiến con tim tôi xao xuyến. Tôi thường xuyên lui tới chỗ em làm việc. Vào một ngày mùa thu, tôi mạnh dạn xin số điện thoại của em. Rồi dần dần, chúng tôi yêu nhau lúc nào chẳng hay.
Kinh tế của tôi cũng khá vững nhưng khi tôi đề nghị sẽ chu cấp hàng tháng cho em thì Giang gạt phắt đi. Em bảo em sẽ tự đi làm để kiếm tiền, tiền của tôi thì tôi cứ giữ lấy, sau này còn lo việc kinh doanh và còn lập gia đình nữa.
Ngày Giang ra trường đi làm, tôi bảo với em rằng, đừng làm thêm ở quán cà phê nữa. Nhưng Giang không nghe, em vẫn tranh thủ đi làm buổi tối. Vì thế nên thời gian hẹn hò của chúng tôi khá ít. Tôi thì phát điên vì hầu như cả tháng, chỉ được gặp em được 1 đến 2 lần. Từ ngày yêu em, tôi cũng hạn chế đến quán cà phê nơi em làm việc, vì nhìn em phục vụ mấy khách nam ở đó, tôi cứ cảm thấy khó chịu.
Có lẽ vì thế nên tôi đâm ra cáu bẳn, thường xuyên nghi ngờ em. Tôi đưa tiền cho em, em nhất quyết không nhận, bảo mình sẽ tự kiếm. Tôi phát bực vì em quá cố chấp. Ai đời nhiều cô gái bây giờ cứ mong bám lấy đại gia để được bao tất tần tật, còn em thì đã đưa tiền đến tận tay lại còn từ chối.
Khoảng một tháng nay, em còn không chịu gặp tôi. Tôi điện thoại thì em bảo em bận lắm, mà tôi đến quán cà phê thì lại không thấy em đâu. Tôi túc trực ở nhà trọ của em cũng không thấy em về. Lòng tôi như lửa đốt.
Cuối cùng, sau nhiều ngày chật vật hẹn hò, tôi cũng gặp được em. Nhìn gương mặt hốc hác, mệt mỏi của em mà lòng tôi xót xa. Tôi hỏi em những ngày qua em đã làm những gì mà không thèm gặp tôi thì Giang chỉ cười bảo rằng, dạo này cô ấy có quá nhiều việc nên thế thôi. Một thời gian nữa mọi chuyện sẽ ổn.
Nhưng rồi cuộc tình của chúng tôi lại đột ngột chấm dứt khi tôi thấy em tay trong tay với một gã đẹp trai, đến dự một buổi tiệc sang trọng. Tôi thấy ánh mắt của gã kia nhìn em vô cùng âu yếm. Đích thị là em đã tìm được người khác, tôi nghĩ thầm. Tôi không ngờ em lại cáo già như vậy, em từ chối tôi chẳng qua vì tôi không giàu bằng gã kia chứ gì?

Nghĩ vậy nên tôi không tham dự bữa tiệc ấy nữa, ra ngồi trong xe chờ em. Khoảng 11h đêm, tôi thấy em lên xe gã kia đi về phòng trọ. Đến nơi, gã kia bước xuống xe, đưa cho em một phong bì.
- Đây là số tiền anh đã hứa. Cảm ơn em đã đi với anh đêm nay. Khi nào cần gì thì em cứ nói nhé.
Tôi nghe rõ mồn một và trong lòng cảm thấy vô cùng đau đớn. Em từ chối tiền của tôi để đi lấy tiền của một gã khác ư? Tôi không giữ nổi bình tĩnh, lao ra đấm cho gã kia một cái ngã dúi dụi. Em la hét, bảo tôi hiểu nhầm rồi, gã kia cũng bảo vậy. Nhưng sao tôi có thể nhầm được cơ chứ.
Tôi nói lời chia tay với em ngay đêm đấy rồi bỏ về, mặc cho em đòi giải thích. Trước khi đi, tôi còn ném cho em một câu đầy vẻ khinh bỉ: “Hóa ra cô cũng tham tiền như những đứa con gái khác”.
Khoảng một tháng sau khi chia tay, tôi bất ngờ nhận được tin nhắn của Giang. Em bảo rằng, tôi nên biết một sự thật. Rằng người đàn ông đó là anh trai của bạn em, em đi cùng anh ta chỉ là một giao kèo công việc. Số tiền em nhận là tiền công cho buổi hôm đó mà thôi.
Tôi không tin lắm, nhưng rồi qua một số người bạn của em, tôi mới biết rằng gia đình Giang lúc đó gặp rất nhiều khó khăn. Em phải cần gấp một số tiền để chữa bệnh cho bố. Vì không thể mở miệng hỏi mượn tôi nên em đành nhờ cậy bạn bè và đi làm liên tục để lấy tiền. Thế mà tôi lại nghi ngờ em.
Tôi đã điên cuồng tìm em hàng mấy năm trời sau khi đọc được những dòng tin nhắn đó nhưng vô ích. Sau khi chia tay tôi, Giang đã đăng ký đi xuất khẩu lao động ở nước ngoài. Còn tôi, mãi vẫn chưa yêu được ai vì trong lòng vô cùng ân hận. Và trên hết, tôi không thấy trái tim mình rung động trước ai như đã từng rung động với Giang. Có lẽ, đây là hình phạt mà ông trời dành cho tôi vì đã bỏ rơi một người con gái quá tốt.
Midori/ Theo Một Thế Giới
      Hùng tiến đến gần giường, định thơm vợ một cái nhưng rồi anh bất ngờ quay ngoắt ra phía cửa đạp tung cái cánh cửa đang khép hờ phi thẳng ra ngoài. Lan hoảng hốt chẳng hiểu chuyện gì xảy ra.
Hùng và Lan cưới nhau được 4 năm và đã có một cậu con trai 2 tuổi. Vì chưa đủ điều kiện mua nhà nên vợ chồng họ vẫn phải đi ở trọ. Thương vợ con nên Hùng cố gắng làm ngày làm đêm để kiếm tiền, Hùng thường xuyên về nhà muộn lúc nửa đêm. Có hôm anh mở cửa bước vào thì vợ con đã say giấc từ lúc nào. Vì hay về muộn, không muốn làm vợ con thức giấc nên Hùng dặn vợ khoá cửa ngủ trước, anh về sẽ tự mở cửa chứ không phải gọi.
Có hôm anh mở cửa bước vào thì vợ con đã say giấc từ lúc nào. (Ảnh minh hoạ)
Cũng chính vì tính chất công việc như thế nên Hùng có rất ít thời gian để quan tâm tới vợ con. Đã gần 1 tháng nay anh đều về muộn như thế, chẳng có thời gian mà chơi với con nữa. Hùng chỉ tranh thủ trêu đùa với thằng bé được lúc sáng sớm trước khi vợ cho con đi học. Còn chuyện vợ chồng thì càng tồi tệ hơn, Hùng gần như quên béng mất cả cái việc ấy. Nhiều đêm Lan tỉnh giấc, quay sang ôm chồng có ý đòi hỏi nhưng anh cũng chỉ vuốt ve vợ một lúc rồi giục vợ đi ngủ, khiến Lan ấm ức vô cùng.
Mấy hôm nay công việc đã thư thư, anh quyết định về sớm để chơi đùa cùng con và đặc biệt là có thời gian để hâm nóng tình cảm vợ chồng. Cứ để vợ phải ấm ức như thế anh cũng thấy thương vợ lắm. Tiền thì ai cũng muốn, nhưng tình cảm gia đình vợ chồng con cái vẫn là quan trọng. Nghĩ là làm, tối ấy anh quyết định về sớm nấu nướng cho vợ con.
Khi Lan đón con về thấy chồng đã nấu cơm đợi sẵn thì cô vui mừng khôn tả. Thằng bé thấy bố cười hớn hở, bắt bố mở điện thoại cho xem hoạt hình. Tối đó sau khi ăn xong, Hùng đưa vợ con đi chơi để bù lại những ngày qua anh quá bận rộn không quan tâm được tới con.
Thằng bé được đi chơi thì thích thú vô cùng, nhảy nhót khắp mọi nơi. Về đến nhà cũng đã gần 10 giờ đêm, Hùng giục vợ cho con lên giường đi ngủ còn mình ngồi máy tính làm nốt công việc.
Có lẽ đi chơi mệt nên thằng bé ngủ rất nhanh. Lan nằm trên giường cái váy ngủ hờ hững đến là khêu gợi, Hùng liếc nhìn vợ và chẳng thể làm việc thêm được nữa, anh định sẽ khoá cửa để có một đêm mặn nồng bên Lan. Hùng tiến đến gần giường, định thơm vợ một cái nhưng rồi anh bất ngờ quay ngoắt ra phía cửa đạp tung cái cánh cửa đang khép hờ phi thẳng ra ngoài.
     Lan hoảng hốt chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ nghe thấy tiếng chồng hét lên: “Mày mà để tao nhìn thấy một lần nào nữa thì chết cho tao”. Lúc Hùng trở vào, khuôn mặt vẫn còn rất giận giữ, Lan vội vã hỏi chồng:
Thằng Nam ở đằng sau vừa mở cửa nhà mình để ngó vào. (Ảnh minh hoạ)
- Có việc gì vậy anh?
- Thằng Nam ở đằng sau vừa mở cửa nhà mình để ngó vào. Chắc nó nhìn qua khe thấy em và con đang ngủ, không nhìn thấy anh ở góc trong nên nó mở cửa. Hôm nay nó mà bước chân vào đây thì nó chết.
- Thôi anh à, làm to chuyện làm gì, biết để còn cảnh giác. May mà hàng ngày em với con toàn khoá cửa đi ngủ.
- Chắc nó nhòm ngó nhà mình lâu rồi đấy, em và con ở nhà phải cẩn thận. Mai anh ở nhà sửa lại cái cửa cho chắc.
- Vâng, thôi khoá cửa đi ngủ anh, muộn rồi.
Nghe vợ giục Hùng mới nhớ ra mục đích chính của tối nay. Vì cái gã hàng xóm thiếu đứng đắn kia mà suýt nữa đã làm mất một đêm vui vẻ của hai vợ chồng. Đêm ấy, dù rất hạnh phúc bên vợ nhưng cứ nghĩ đến cái giây phút nhìn thấy hắn ta he hé cửa nhà nhìn vợ mình Hùng lại giận sôi người.
Hôm sau Hùng quyết định ở nhà sửa lại cánh cửa, rồi cứ ra ra vào vào như để cho cái kẻ hôm trước biết rằng anh đang có mặt ở nhà và sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào nếu như hắn dám sang nhòm ngó một lần nữa. Thấy chồng nổi cơn ghen Lan cứ phải bấm bụng cười. Qua cái lần này, cô càng thấy rõ hơn tình cảm chồng dành cho mình và con.
Minh Minh/ Theo Một thế giới
                 Căn phòng băng
Tiếng pháo rộn vang đón chào năm mới
Một mình tôi với căn phòng băng giá
Bóng đèn mờ hiu hiu cơn gió lạ
Lòng đang vui bỗng hoá u sầu
Đã lâu rồi ngày chia tay hôm đó
Bỗng hiện về trong tâm trí của anh
Làm lòng anh như có từng vết căt
Giọt nước mắt cứ lăn dài trên má
Hoà cùng dòng máu chảy ngược về tim
Cho lòng anh chìm trong cơn đau mới
Khóm hoa hồng bỗng nhiên rơi nước mắt

                     Mong
Một bài hát buồn chợt vang vẳng bên tai
Hình bóng ai trong quá khứ hiện về
Để tâm hồn bỗng u sầu trầm lặng
Để nhìn lại những chặng đường đã qua
Thoáng bóng ai yêu kiều thiết tha
Mà tim tôi đau nhói lạ thường
Dường như ta đã, chia tay rồi em nhỉ ?
Em đã đi không khi nào trở lại
Để lại mình anh cùng nỗi buồn tê tái !!
Có thể nào hàn gắn lại không em !!

PĐN
 
                      Đêm
Thức trắng một đêm để làm điều gì
Thức trắng một đêm để làm được chi
Khi em đã cất bước ra đi
Khi em đi không một lưu luyến gì
Thương nhớ làm chi
Thương nhớ để làm gì
Khi em đã đi xa, đi xa mãi
Để lại đây mình tôi với mình tôi

                     Chợt
Đã lâu rồi tôi không nghĩ về em
Dòng tin nhắn vẫn còn đọng lại
Bỗng thoáng qua một nỗi buồn tê tái
Thấp thoáng bóng ai như dáng hình em
Một mùi hương thoảng thoảng thoáng qua
Lòng tôi chợt bồi hồi và nỗi nhớ da diết
Khi nhìn lại lòng tôi mới biết
Đó chỉ là giấc mơ mà thôi !!!!!!!!!!!

                    Lạnh
Trái tim tôi giá lạnh kể từ ngày em đi
Lạnh, tâm hồn tôi hiu quạnh
Lạnh tôi lạnh quá người ơi !
Người đang ở nơi nao ?
Biết bao giờ gặp lại


Những tháng ngày sau đó với tôi mới là thời gian u ám nhất của cuộc đời. Vừa nhớ, vừa thương vừa hận người đàn ông mà mình chung sống cùng. Tôi nửa muốn băm vằm anh làm trăm mảnh, nửa muốn anh quay về
Yêu nhau 3 năm thì đến 2 lần tôi phá thai. Lần đầu phá thai khi tôi 22 tuổi vừa mới ra trường. Người yêu bảo giờ công việc hai đứa chưa ổn định. cưới xin rồi con cái vào lấy gì mà nuôi con.
Tôi ngậm ngùi cắt đi nhúm ruột của mình. Vì lương mình anh không thể nào chu cấp nổi cho cả 3 người. Anh hơn tôi 4 tuổi, là chân kỹ sư của một công ty phần mềm. Công việc bận rộn ngập đầu nên anh cũng không dành thời gian chăm sóc tôi nhiều. Hai ngày sau khi phá thai, tôi phải tự làm mọi việc trong nhà.
Lần thứ 2, tôi phá thai vì chuẩn bị cưới xin rồi thì mẹ anh đi xem bói ở đâu về bảo chúng tôi không hợp nhau. Lấy tôi, anh sẽ bị chết đường. Anh dựa vào đó mà ép tôi phá thai. Tôi không chịu được cảnh chiến tranh lạnh trong nhà, nên sau 1 tháng cầm cự không nổi tôi đành gật đầu theo sự ép buộc của anh.
Tôi đau đớn vật vã cố quên đi kẻ phụ tình.
Điều tôi không thể nào ngờ được là trong lúc tôi vật vã vì nỗi đau mất con thì ở nơi khác anh đang chăm lo cho cô bồ khác. Hóa ra trong lúc ăn ở với em, anh ta lấy cớ đi làm bận rộn đã qua lại với một người đàn bà khác. Cô ta có thai và nhất quyết muốn giữ thai lại. Anh ta đã lựa chọn cô ta và đá tôi cú đau điếng như vậy.
Sau 3 năm yêu nhau, tôi vật vã, suy sụp khi chia tay. Những tháng ngày sau đó với tôi mới là thời gian u ám nhất của cuộc đời. Vừa nhớ, vừa thương vừa hận người đàn ông mà mình chung sống cùng. Tôi nửa muốn băm vằm anh làm trăm mảnh, nửa muốn anh quay về bên tôi.
Vào đúng thời điểm mà tôi vừa mới bắt đầu cân bằng được cuộc sống thì anh sống chết xin quay lại. Anh bảo là cô ta lừa dối anh. Cái thai đó không phải của anh. Cô ta qua lại với người khác và bắt ảnh đổ vỏ. Anh hối hận và cầu mong tôi tha thứ.
Trong lúc yếu lòng tôi gật đầu và đồng ý cho anh một cơ hội. Ai cũng bảo tôi có mắt như mù. Một người đàn ông đã nhẫn tâm giết chết đứa con của mình thì không thể nào có lương tâm để che chở cho người khác. Thế nhưng tôi cực kỳ mù quáng đâm đầu vào mối tình đau khổ đó.
Những tưởng sau khi quay lại anh ta sẽ thay đổi. Nhưng quả thật bản tính trăng hoa của anh ta không thể nào dứt ra được. Tôi vẫn phát hiện anh lén lút đi lại với cô bồ cũ. Tôi tình cờ nhìn thấy những bức ảnh mà anh và cô ta chụp chung với nhau ở nhà nghỉ, rồi những nơi nghỉ mát khác.
Anh bảo rằng những bức ảnh đó chụp từ lâu rồi. Giờ phát hiện ra anh quay lại với tôi nên cô ta tung lên để trả thù. Tôi cũng muốn chín bỏ làm mười để tin rằng anh đã cắt đứt hoàn toàn với cô ta.
Song việc anh hằng ngày chát chít bí mật và cài mật khẩu điện thoại riêng làm tôi nghi ngờ. Tôi quyết định bám theo anh sau giờ làm việc và phát hiện ra anh vẫn còn qua lại với cô ta.
Tôi không biết thực sự anh có phải là tác giả của cái bầu của anh không. Nhưng việc anh quay lại với tôi mà vẫn còn lén lút với cô ta là điều mà tôi không thể nào chấp nhận nổi.
Tôi thu xếp đồ đạc và dọn ra khỏi nhà anh ta ngay tối hôm đấy! Tôi chỉ hận mình quá lụy tình mà để anh ta hết lần này đến lần khác chà đạp lên tình cảm và niềm tin của tôi.
Theo Phununews
           Tôi đang ngồi trong khách sạn, trốn chạy khỏi nhà chồng mới cưới và viết ra những dòng này lúc tâm tâm trạng đang cực kì hoảng loạn. Giờ tôi không biết phải làm sao, tôi không thể để cho ba mẹ hay bạn bè thân thiết của tôi biết được sự thật kinh khủng này, họ sẽ đau lòng đến chết mất.
Tôi đang ngồi trong khách sạn, trốn chạy khỏi nhà chồng mới cưới và viết ra những dòng này lúc tâm tâm trạng đang cực kì hoảng loạn. Giờ tôi không biết phải làm sao, tôi không thể để cho ba mẹ hay bạn bè thân thiết của tôi biết được sự thật kinh khủng này, họ sẽ đau lòng đến chết mất.
Có ai đã từng ở trong hoàn cảnh như tôi không?
Tôi vừa lấy chồng được 1 tháng thì phát hiện chồng có con riêng, tối qua anh ấy đã thú nhận với tôi tất cả trong lúc say và tôi đã bỏ chạy ngay trong đêm trốn đi như thế này. Tôi giờ không biết phải làm sao, tôi vẫn không tin vào chuyện này. Đáng ra giờ tôi phải đang ở nhà, chuẩn bị bữa cơm tối chứ không phải nhốt mình trong căn phòng này và hèn nhát tắt hết thiết bị liên lạc ra bên ngoài như vậy.
Chồng tôi, anh ấy đã quen tôi được 2 năm rồi. Chúng tôi quen nhau qua một diễn đàn trên mạng xã hội. Ban đầu lúc mới quen, tôi và anh thường hay nói chuyện tâm sự. Anh kể nói chuyện công việc, nói chuyện gia đình, hỏi tôi về những quan điểm trong cuộc sống, dần dần tôi và anh thân thiết từ lúc nào không hay. Vì chệch múi giờ, tôi thường gặp anh online khá muộn, chúng tôi hầu như ngày nào cũng nói chuyện, thế rồi khoảng 3 tháng sau thì anh nói yêu tôi. Lúc ấy tôi cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ thấy anh là một người có vẻ chín chắn, điềm đạm và hiểu chuyện. Cứ có việc gì tôi lại hỏi ý kiến anh, thủ thỉ với anh, rồi ngày anh thổ lộ, tôi gật đầu đồng ý.
 
Vậy nhưng, anh không hay chat hình ảnh với tôi, anh bảo mạng nhà anh yếu, không thể kết nối được. Vậy nhưng, anh thường đi đâu đó lúc chúng tôi đang nói chuyện, rồi khiến tôi đợi chờ mòn mỏi, anh lại xuất hiện như chưa có chuyện gì xảy ra. Anh bảo rằng tôi phải thông cảm cho anh, công việc anh rất bận rộn, không thể lúc nào cũng có mặt nói chuyện với tôi được. Vì khoảng cách, vì chênh lệch múi giờ, tôi cứ ngu ngơ tiếp tục đoạn tình cảm với anh trong đợi chờ, chỉ mong mau mau hoàn thành xong khóa học để trở về nước.
Tôi vừa lấy chồng được 1 tháng thì phát hiện chồng có con riêng, tối qua anh ấy đã thú nhận với tôi tất cả trong lúc say (Ảnh minh họa)
Tôi là một người khá trầm tính, vậy nên chuyện tình yêu của tôi cũng không oanh liệt như bao người khác, bạn bè chẳng mấy ai biết, cũng không náo nhiệt rộn ràng được như người ta. Chính anh cũng từng bảo tôi mình yêu nhau chậm thôi, chậm mà chắc, chẳng cần thiên hạ nói gì, chỉ cần chúng ta yêu nhau là đủ. Có một đoạn thời gian, đó là 1 năm về trước, bỗng nhiên anh bảo với tôi rằng anh xin lỗi, anh không thể tiếp tục làm khổ tôi được nữa, lúc ấy tôi rất hoang mang. Tôi liên tục gọi điện về nhưng anh đã thay số, chặn cuộc gọi, khóa tài khoản facebook, anh như một người vô hình biến mất cuộc đời tôi. Đến lúc này, tôi mới bàng hoàng nhận ra, mình chưa hiểu gì về con người này cả.
Rồi tôi bỏ dở tất cả việc học tập, làm nhanh thủ tục đáp chuyến bay sớm nhất về nước. Lúc này tôi cũng không thấy anh đâu, mọi địa chỉ hay dấu tích anh để lại cho tôi đều là giả. Tôi như người vừa bị phá sản, trắng tay, ngậm ngùi quay lại trường học mà không nói rõ lí do dù ba mẹ gặng hỏi.
Thế rồi 3 tháng sau kể từ ngày anh mất tích, anh liên lạc với tôi. Anh xin lỗi tôi và hỏi tôi liệu có còn yêu anh không? Có dám từ bỏ tất cả để về nước cưới anh không? Ban đầu tôi mặc kệ, tôi lạnh lùng, tôi xua đuổi anh và không liên lạc lại. Vậy mà chẳng hiểu sao anh tìm được đến nhà tôi ở trường học bên này và xin tôi tha thứ. 3 tháng không có anh, tôi như người mất hồn, ngày ngày nhìn vào màn hình máy tính mà nhỏ lệ. Phải là một người du học xa nhà, yêu xa, bạn mới thấu hiểu được nỗi khổ tâm của tôi lúc đó! Rồi tôi sợ mất anh thêm lần nữa, tôi bất chấp tất cả quay về nước để nắm chặt lấy tay anh.
Thế rồi 3 tháng sau kể từ ngày anh mất tích, anh liên lạc với tôi. Anh xin lỗi tôi và hỏi tôi liệu có còn yêu anh không? (Ảnh minh họa)
Ngày tôi về, ba mẹ tôi phản đối kịch liệt. Bao năm du học sắp hái thành quả, nay tôi như điên tình trở về nằng nặc đòi cưới một người mà gia đình tôi chưa tìm hiểu kỹ, ba mẹ không đồng ý là cũng đúng thôi. Rồi anh tới, xin lỗi và xin phép ba mẹ được tìm hiểu tôi. Anh hứa rằng anh sẽ lo được cho tôi, mong ba mẹ chấp thuận. Chúng tôi cứ thế ở bên nhau 5 tháng, nước chảy đá mòn, ba mẹ thấy người ấy chăm sóc tôi từng chút một, cuối cùng cũng đồng ý cho chúng tôi kết hôn.
Tôi thì khỏi phải nói, vui mừng hạnh phúc hết cỡ, chẳng màng tra hỏi chuyện ngày trước anh mất tích, chỉ nghe theo anh bảo rằng lúc ấy gia đình anh có việc, rồi thôi. Gia đình anh thì rất quý tôi, biết tôi vừa đi du học nhiều năm về, mẹ anh thường gọi tôi sang nhà nấu nhiều món ăn ngon đãi tôi. Nói qua về nhà anh, nhà anh vừa mới chuyển đến khu này được 1 năm nay, trước nhà anh ở ngoại thành, giờ chuyển sang chỗ mới không ngờ lại gần nhà tôi đến vậy. Công tác chuẩn bị cưới và ăn hỏi cứ thế được tiến hành, vậy rồi chỉ vài tháng sau, anh cưới tôi về làm vợ. Tôi hạnh phúc lắm…
Đến tối qua, anh về nhà trong tình trạng say khướt, việc mà chưa bao giờ xảy ra trước đây. Trước đây dù có uống, anh cũng chỉ nhấp đôi ba chén rồi dừng, không uống thêm. Vậy mà hôm qua anh về nhà, vừa đi vừa khóc nức nở như một đứa trẻ. Mẹ anh dìu anh vào, tôi đi theo sau, cất xe rồi đi treo áo cho anh. Anh vừa lảo đảo vào nhà, liền quay qua ôm chầm lấy mẹ khóc, vừa khóc vừa bảo mẹ ơi hôm nay sinh nhật thằng bé, con đến đưa quà mà nó không nhận ra con. Tôi đang cầm áo anh đứng một bên, tò mò không hiểu chuyện gì xảy ra, còn mẹ anh thì cứ bảo anh say quá rồi, bà bối rối hết nhìn tôi rồi lại bảo anh im lặng mà ngủ đi. Tôi liền hỏi mẹ:
- Mẹ, chồng con vừa bảo gì thế mẹ?
- Không có gì đâu con, nó nói linh tinh đấy, không có gì đâu! Con sang phòng khách ngủ đi, để nó đấy mẹ trông cho! – Mẹ anh đáp
Tôi nghe thấy vậy, chưa kịp làm gì thì anh đang gục ở giường lại vùng dậy níu lấy tay tôi khóc bảo:
- Em ơi, hôm nay sinh nhật con anh, anh xin lỗi em, anh sai rồi, giờ con anh nó không nhận ra anh nữa, anh có tội với nó!
Tôi run giọng hỏi lại:
- Con nào? Bao nhiêu tuổi? Ai là con anh?
Anh lúc này đã say khướt, ngủ lịm đi, miệng lẩm bẩm:
- Con anh, con trai anh, 2 tuổi…
Tôi không tin vào tai mình, sà vào lay anh ảnh dậy mà anh đã ngủ chết mệt. Quay qua tôi hỏi mẹ anh:
- Mẹ nói đi, chuyện gì xảy ra thế, mẹ nói đi!
Mẹ anh nước mắt lưng tròng mới bảo:
- Con ơi, nhà ta xin lỗi con. Nó trước khi cưới con đã trót có con với một người khác, nhưng mà nhà ta không đồng ý cho cưới. Giờ thằng bé lớn lên cũng được 2 tuổi rồi…
Tôi nghe thấy vậy, không kiểm soát được liền lùi lại, vơ lấy túi xách rồi chạy đi trong đêm. Tôi khóc như mưa, không dám tin vào những gì đang nghe thấy. Bắt vội một chiếc xe taxi rồi đọc bừa một khách sạn để đến. Kể từ lúc ấy đến nay, tâm trí tôi vô cùng hoảng loạn. Tôi biết phải làm gì bây giờ?
Theo Một thế giới
                  CẢM XÚC
Trong căn phòng u tối một mình tôi
Ngồi lặng lẽ, nhìn ánh đèn mờ ảo
Đã bao lần tôi hứa sẽ quên em
Vẫn biết không thể nhưng dặn lòng phải thế
Để giờ đây ngồi ôm nỗi đau này
Quay đầu nhìn lại chỉ toàn là hư ảo
Có bao giờ em chợt nhớ đến tôi
Ôi cuộc sống ơi, phải chăng yêu là thế !
Chỉ có nỗi đau khi phải chia cách nhau !
Đau, lòng tôi đau, trái tim tôi ướt đẫm
Có giọt nước lăn dài trên má
Có phải chăng tôi khóc vì nhớ em !
PĐN

                   ĐÊM BUỒN
Ôi đêm nay sao buồn quá vậy
Tiếng mưa rơi,băng giá lòng tôi
Em đang ở nơi chốn xa xôi
Chắc đang vui bên những người bạn mới
Chỉ mình tôi dại khờ mong nhớ em
Yêu em quá phải chăng là có lỗi
Để trong đêm vẫn gào thét tên em
Mong ngày mai, khi tôi thức dậy
Ánh nắng vàng sẽ sưởi ấm lòng tôi
Để tôi sống những ngày không em
PĐN