Tôi đã lén chồng làm một việc tổn hại rất nhiều cho
sức khoẻ của chính mình nhưng bù lại tôi đã giữ được chồng bên cạnh,
giữ được bố cho con mãi mãi.
Tôi và chồng làm đám cưới sau hai
năm yêu nhau. Tôi làm may, anh là công nhân xây dựng, đồng lương không
nhiều nhưng lúc nào hai vợ chồng cũng động viên nhau phải cố gắng.
Vì muốn kiếm thêm tiền để phòng lúc vợ
chửa đẻ, chồng tôi ngoài làm ban ngày, anh còn tranh thủ làm thêm giờ
buổi tối nữa. Nhiều lúc thương chồng vất vả, tôi bảo anh nghỉ ngơi thì
anh cứ gạt đi nói “Không sao, anh làm được”. Tôi thấy cuộc đời tôi đã
quá may mắn khi lấy được người chồng như anh. Rồi chúng tôi cũng có một
cô công chúa nhỏ, gia đình lại càng vui vẻ hơn.
Rồi chúng tôi cũng có một cô công chúa nhỏ, gia đình lại càng vui vẻ hơn. (Ảnh minh hoạ)
Một hôm, tôi đang làm việc ở công ty thì
chợt có người gọi điện báo tin chồng bị tai nạn ngoài công trường. Tôi
cứ nghĩ chắc anh chỉ bị gãy tay hay xây xát gì đó nhưng khi ra đến nơi,
người ta nói đã đưa anh đi cấp cứu thì tôi biết đã có sự chẳng lành.
Tôi đau đớn khi hay tin bác sĩ nói anh
bị trấn thương rất nặng do ngã từ trên giàn giáo xuống. Bác sĩ tuyến
dưới đã lắc đầu. Người ta khuyên chuyển anh lên Hà Nội, may ra có được
chút hi vọng. Gia đình đã định đưa anh về vì thực sự ai cũng nghĩ sẽ
chẳng kiếm đâu ra tiền để cứu chữa cho anh được. Nhưng tôi vẫn quyết đưa
chồng đi, dù là chỉ có một tia hi vọng. Tôi không đành lòng để anh ra
đi như vậy, tôi không thể để con mồ côi bố được.
May mắn làm sao, khi đưa anh lên Hà Nội,
các bác sĩ nói vẫn có thể cứu anh được, nhưng chi phí chữa trị là khá
cao. Ước tính ban đầu khoảng hơn 100 triệu đồng. Lúc ấy vay mượn họ
hàng, rồi thì tiền tiết kiệm của hai vợ chồng dồn lại cũng chỉ có được
hơn 20 triệu, tôi lo lắng chưa biết xoay sở thế nào để kiếm ra số tiền
lớn kia chữa trị cho chồng.
Ở viện chăm chồng, nhiều đêm tôi thức
trắng không chợp mắt nổi. Một hôm lúc tôi ngồi ủ rũ, có một người phụ nữ
đi tới, hỏi han rất tận tình. Đang lúc buồn bã tôi trút luôn bầu tâm sự
với chị ta. Không ngờ sau đó, chị ấy bảo tôi có thể bán thận để cứu
chồng. Chị ấy có chị gái đang cần thay thận.
Lúc ấy tôi cũng chẳng kịp nghĩ ngợi được
rằng cắt đi 1 quả thận thì sẽ ảnh hưởng tới sức khoẻ thế nào mà chỉ
biết rằng việc ấy có thể kiếm được một số tiền để chạy chữa cho chồng
nên tôi đã đồng ý ngay. Để làm tin, chị ta ứng trước cho tôi 30 triệu.
Tôi nhờ chị gái chồng lên chăm sóc chồng, con thì nhờ bà nội trông còn tôi bảo phải đi chạy tiền bên ngoài.
Người phụ nữ kia yêu cầu tôi phải đưa
chứng minh nhân dân kèm sổ hộ khẩu. Sau đó, tôi được chở đến bệnh viện
để khám tổng quát, làm các xét nghiệm liên quan đến máu, nước tiểu. Rời
bệnh viện chị ta dặn tôi phải ăn uống điều độ, giữ gìn sức khoẻ chờ ngày
phẫu thuật.
Lúc này tôi tiếp tục phải nói dối nhà
chồng là phải vào chỗ chị gái tôi ở trong Nam để vay tiền và tiếp tục
nhờ người nhà trông anh, trông con. Thực ra là tôi đang thuê một căn nhà
trọ để dưỡng sức chờ ngày mổ.
Hai tuần sau tôi được người phụ nữ đó
đến chở vào bệnh viện. Vào phòng gây mê, khoảng 3 giờ sau tôi tỉnh lại
thì biết mình bị cắt mất quả thận vì dưới bụng bên trái đau ê ẩm. Tôi
phải nằm hồi phục trong bệnh viện hơn một tuần, thời gian ấy người phụ
nữ kia trực tiếp chăm sóc cho tôi. Trước khi xuất viện, một người đàn
ông đến đưa thêm 90 triệu là số tiền còn lại và cho thêm 10 triệu để tôi
bồi bổ sức khoẻ. Nhưng 10 triệu đồng họ đưa thêm đã bị người phụ nữa
kia lấy đi mất, lúc ấy tôi mới biết chị ta chính là môi giới.
Cầm tiền trong tay tôi mừng rỡ vì đã có
thể cứu chồng mình. Tôi vội vã mang số tiền về để chi trả tiền viện và
thuốc men cho anh. May mắn làm sao, chồng tôi đã hồi phục được. Mọi
người có hỏi lý do, tôi không dám nói thật mà chỉ bảo vay của chị gái
một ít, và số còn lại là vốn tích góp của riêng tôi từ ngày chưa lấy
chồng. Mọi người ai cũng trố mắt khi thấy tôi có vốn lớn như thế, họ bắt
đầu xì xào. Nhưng bỏ ngoài tai tất cả, tôi vẫn chẳng nói ra sự thật.
Những ngày sau, tôi vẫn cố gắng chăm chồng, dù rất đau đớn sau khi vừa mổ. (Ảnh minh hoạ)
Những ngày sau, tôi vẫn cố gắng chăm
chồng, dù rất đau đớn sau khi vừa mổ. Hôm nào đau quá tôi mới phải nhờ
người khác trông hộ. Mẹ chồng có lần nhìn thấy tôi nhăn nhó ôm bụng, hỏi
han thì tôi nói dối đau bụng kinh.
Ngày chồng xuất viện cả nhà ai cũng
mừng. Nhưng từ ngày ấy, sức khoẻ của tôi yếu đi trông thấy, những cơn
đau thỉnh thoảng vẫn hành hạ tôi.
Rồi một ngày, chồng nhìn thấy vết sẹo,
anh có hỏi lý do. Tôi đã phải nói dối anh là lần vào Nam vay tiền chị
gái, lúc chị ấy chở xe máy thì bị ngã phải khâu. Lúc ấy anh đang bệnh
nặng, tôi không dám nói ra vì sợ mọi người lo lắng thêm. Chồng tôi cũng
tin ngay sau đó và không đả động đến nữa.
Một năm sau khi được hồi sinh trở lại,
chồng tôi lại chịu khó làm việc hơn, nhưng anh không làm ở công trường
nữa, mà xin làm thợ sửa chữa để tránh rủi ro. Thấy sức khoẻ của tôi yếu
hơn, anh khuyên tôi ở nhà. Tiền bán thận vẫn còn một ít (mọi người vẫn
nghĩ là vốn riêng của tôi), tôi đã bàn với chồng mở cái quầy tạp hoá nhỏ
để bán, vì nhà cũng gần đường. Chồng đồng ý luôn.
May mắn cửa hàng ấy cũng giúp vợ chồng
tôi kiếm được đồng ra đồng vào. Còn chồng tôi lúc nào cũng bảo: “Anh
phải làm để còn trả nợ cho bác Hà (tên chị gái tôi)”, tôi không nói gì
nhưng trong lòng rất vui. Sự hy sinh của tôi không phải là vô ích, tôi
mất một quả thận nhưng bù lại tôi đã giữ được chồng bên cạnh mình, giữ
được bố cho con.
Theo Một Thế Giới
Quangcao
0 comments:
Post a Comment