Showing posts with label tamsu. Show all posts
Showing posts with label tamsu. Show all posts

Saturday, October 17, 2015

     Tôi đã lén chồng làm một việc tổn hại rất nhiều cho sức khoẻ của chính mình nhưng bù lại tôi đã giữ được chồng bên cạnh, giữ được bố cho con mãi mãi.
Tôi và chồng làm đám cưới sau hai năm yêu nhau. Tôi làm may, anh là công nhân xây dựng, đồng lương không nhiều nhưng lúc nào hai vợ chồng cũng động viên nhau phải cố gắng.
Vì muốn kiếm thêm tiền để phòng lúc vợ chửa đẻ, chồng tôi ngoài làm ban ngày, anh còn tranh thủ làm thêm giờ buổi tối nữa. Nhiều lúc thương chồng vất vả, tôi bảo anh nghỉ ngơi thì anh cứ gạt đi nói “Không sao, anh làm được”. Tôi thấy cuộc đời tôi đã quá may mắn khi lấy được người chồng như anh. Rồi chúng tôi cũng có một cô công chúa nhỏ, gia đình lại càng vui vẻ hơn.
Rồi chúng tôi cũng có một cô công chúa nhỏ, gia đình lại càng vui vẻ hơn. (Ảnh minh hoạ)
Một hôm, tôi đang làm việc ở công ty thì chợt có người gọi điện báo tin chồng bị tai nạn ngoài công trường. Tôi cứ nghĩ chắc anh chỉ bị gãy tay hay xây xát gì đó nhưng khi ra đến nơi, người ta nói đã đưa anh đi cấp cứu thì tôi biết đã có sự chẳng lành.
Tôi đau đớn khi hay tin bác sĩ nói anh bị trấn thương rất nặng do ngã từ trên giàn giáo xuống. Bác sĩ tuyến dưới đã lắc đầu. Người ta khuyên chuyển anh lên Hà Nội, may ra có được chút hi vọng. Gia đình đã định đưa anh về vì thực sự ai cũng nghĩ sẽ chẳng kiếm đâu ra tiền để cứu chữa cho anh được. Nhưng tôi vẫn quyết đưa chồng đi, dù là chỉ có một tia hi vọng. Tôi không đành lòng để anh ra đi như vậy, tôi không thể để con mồ côi bố được.

May mắn làm sao, khi đưa anh lên Hà Nội, các bác sĩ nói vẫn có thể cứu anh được, nhưng chi phí chữa trị là khá cao. Ước tính ban đầu khoảng hơn 100 triệu đồng. Lúc ấy vay mượn họ hàng, rồi thì tiền tiết kiệm của hai vợ chồng dồn lại cũng chỉ có được hơn 20 triệu, tôi lo lắng chưa biết xoay sở thế nào để kiếm ra số tiền lớn kia chữa trị cho chồng.
Ở viện chăm chồng, nhiều đêm tôi thức trắng không chợp mắt nổi. Một hôm lúc tôi ngồi ủ rũ, có một người phụ nữ đi tới, hỏi han rất tận tình. Đang lúc buồn bã tôi trút luôn bầu tâm sự với chị ta. Không ngờ sau đó, chị ấy bảo tôi có thể bán thận để cứu chồng. Chị ấy có chị gái đang cần thay thận.
Lúc ấy tôi cũng chẳng kịp nghĩ ngợi được rằng cắt đi 1 quả thận thì sẽ ảnh hưởng tới sức khoẻ thế nào mà chỉ biết rằng việc ấy có thể kiếm được một số tiền để chạy chữa cho chồng nên tôi đã đồng ý ngay. Để làm tin, chị ta ứng trước cho tôi 30 triệu.
Tôi nhờ chị gái chồng lên chăm sóc chồng, con thì nhờ bà nội trông còn tôi bảo phải đi chạy tiền bên ngoài.
Người phụ nữ kia yêu cầu tôi phải đưa chứng minh nhân dân kèm sổ hộ khẩu. Sau đó, tôi được chở đến bệnh viện để khám tổng quát, làm các xét nghiệm liên quan đến máu, nước tiểu. Rời bệnh viện chị ta dặn tôi phải ăn uống điều độ, giữ gìn sức khoẻ chờ ngày phẫu thuật.
Lúc này tôi tiếp tục phải nói dối nhà chồng là phải vào chỗ chị gái tôi ở trong Nam để vay tiền và tiếp tục nhờ người nhà trông anh, trông con. Thực ra là tôi đang thuê một căn nhà trọ để dưỡng sức chờ ngày mổ.
Hai tuần sau tôi được người phụ nữ đó đến chở vào bệnh viện. Vào phòng gây mê, khoảng 3 giờ sau tôi tỉnh lại thì biết mình bị cắt mất quả thận vì dưới bụng bên trái đau ê ẩm. Tôi phải nằm hồi phục trong bệnh viện hơn một tuần, thời gian ấy người phụ nữ kia trực tiếp chăm sóc cho tôi. Trước khi xuất viện, một người đàn ông đến đưa thêm 90 triệu là số tiền còn lại và cho thêm 10 triệu để tôi bồi bổ sức khoẻ. Nhưng 10 triệu đồng họ đưa thêm đã bị người phụ nữa kia lấy đi mất, lúc ấy tôi mới biết chị ta chính là môi giới.
Cầm tiền trong tay tôi mừng rỡ vì đã có thể cứu chồng mình. Tôi vội vã mang số tiền về để chi trả tiền viện và thuốc men cho anh. May mắn làm sao, chồng tôi đã hồi phục được. Mọi người có hỏi lý do, tôi không dám nói thật mà chỉ bảo vay của chị gái một ít, và số còn lại là vốn tích góp của riêng tôi từ ngày chưa lấy chồng. Mọi người ai cũng trố mắt khi thấy tôi có vốn lớn như thế, họ bắt đầu xì xào. Nhưng bỏ ngoài tai tất cả, tôi vẫn chẳng nói ra sự thật.
Những ngày sau, tôi vẫn cố gắng chăm chồng, dù rất đau đớn sau khi vừa mổ. (Ảnh minh hoạ)
Những ngày sau, tôi vẫn cố gắng chăm chồng, dù rất đau đớn sau khi vừa mổ. Hôm nào đau quá tôi mới phải nhờ người khác trông hộ. Mẹ chồng có lần nhìn thấy tôi nhăn nhó ôm bụng, hỏi han thì tôi nói dối đau bụng kinh.
Ngày chồng xuất viện cả nhà ai cũng mừng. Nhưng từ ngày ấy, sức khoẻ của tôi yếu đi trông thấy, những cơn đau thỉnh thoảng vẫn hành hạ tôi.
Rồi một ngày, chồng nhìn thấy vết sẹo, anh có hỏi lý do. Tôi đã phải nói dối anh là lần vào Nam vay tiền chị gái, lúc chị ấy chở xe máy thì bị ngã phải khâu. Lúc ấy anh đang bệnh nặng, tôi không dám nói ra vì sợ mọi người lo lắng thêm. Chồng tôi cũng tin ngay sau đó và không đả động đến nữa.
Một năm sau khi được hồi sinh trở lại, chồng tôi lại chịu khó làm việc hơn, nhưng anh không làm ở công trường nữa, mà xin làm thợ sửa chữa để tránh rủi ro. Thấy sức khoẻ của tôi yếu hơn, anh khuyên tôi ở nhà. Tiền bán thận vẫn còn một ít (mọi người vẫn nghĩ là vốn riêng của tôi), tôi đã bàn với chồng mở cái quầy tạp hoá nhỏ để bán, vì nhà cũng gần đường. Chồng đồng ý luôn.
May mắn cửa hàng ấy cũng giúp vợ chồng tôi kiếm được đồng ra đồng vào. Còn chồng tôi lúc nào cũng bảo: “Anh phải làm để còn trả nợ cho bác Hà (tên chị gái tôi)”, tôi không nói gì nhưng trong lòng rất vui. Sự hy sinh của tôi không phải là vô ích, tôi mất một quả thận nhưng bù lại tôi đã giữ được chồng bên cạnh mình, giữ được bố cho con.
 Theo Một Thế Giới

Friday, October 16, 2015

Giá như tôi chịu nghe cô ấy giải thích và không ghen tuông vô cớ rồi chia tay thì bây giờ tôi đã được hạnh phúc mà không phải ân hận, day dứt suốt đời.
 
Tôi còn nhớ ngày Giang bước ra khỏi cuộc đời tôi, tôi đã đối xử với cô ấy như đối xử với một tử tội. Thấy Giang bỏ đi giữa đêm tối, lòng tôi chợt chùng xuống. Nhưng tự ái của một thằng đàn ông đã ngăn tôi lại. Tôi nghĩ rằng, ánh mắt tội nghiệp của Giang chỉ là một màn kịch nhằm khơi dậy sự thương hại của tôi mà thôi.
Giang là một cô gái tỉnh lẻ, nhà rất nghèo. Khi tôi gặp cô ấy thì Giang đang làm bưng bê ở một quán cà phê. Gương mặt hiền lành cùng mái tóc dài đen bóng của em đã khiến con tim tôi xao xuyến. Tôi thường xuyên lui tới chỗ em làm việc. Vào một ngày mùa thu, tôi mạnh dạn xin số điện thoại của em. Rồi dần dần, chúng tôi yêu nhau lúc nào chẳng hay.
Kinh tế của tôi cũng khá vững nhưng khi tôi đề nghị sẽ chu cấp hàng tháng cho em thì Giang gạt phắt đi. Em bảo em sẽ tự đi làm để kiếm tiền, tiền của tôi thì tôi cứ giữ lấy, sau này còn lo việc kinh doanh và còn lập gia đình nữa.
Ngày Giang ra trường đi làm, tôi bảo với em rằng, đừng làm thêm ở quán cà phê nữa. Nhưng Giang không nghe, em vẫn tranh thủ đi làm buổi tối. Vì thế nên thời gian hẹn hò của chúng tôi khá ít. Tôi thì phát điên vì hầu như cả tháng, chỉ được gặp em được 1 đến 2 lần. Từ ngày yêu em, tôi cũng hạn chế đến quán cà phê nơi em làm việc, vì nhìn em phục vụ mấy khách nam ở đó, tôi cứ cảm thấy khó chịu.
Có lẽ vì thế nên tôi đâm ra cáu bẳn, thường xuyên nghi ngờ em. Tôi đưa tiền cho em, em nhất quyết không nhận, bảo mình sẽ tự kiếm. Tôi phát bực vì em quá cố chấp. Ai đời nhiều cô gái bây giờ cứ mong bám lấy đại gia để được bao tất tần tật, còn em thì đã đưa tiền đến tận tay lại còn từ chối.
Khoảng một tháng nay, em còn không chịu gặp tôi. Tôi điện thoại thì em bảo em bận lắm, mà tôi đến quán cà phê thì lại không thấy em đâu. Tôi túc trực ở nhà trọ của em cũng không thấy em về. Lòng tôi như lửa đốt.
Cuối cùng, sau nhiều ngày chật vật hẹn hò, tôi cũng gặp được em. Nhìn gương mặt hốc hác, mệt mỏi của em mà lòng tôi xót xa. Tôi hỏi em những ngày qua em đã làm những gì mà không thèm gặp tôi thì Giang chỉ cười bảo rằng, dạo này cô ấy có quá nhiều việc nên thế thôi. Một thời gian nữa mọi chuyện sẽ ổn.
Nhưng rồi cuộc tình của chúng tôi lại đột ngột chấm dứt khi tôi thấy em tay trong tay với một gã đẹp trai, đến dự một buổi tiệc sang trọng. Tôi thấy ánh mắt của gã kia nhìn em vô cùng âu yếm. Đích thị là em đã tìm được người khác, tôi nghĩ thầm. Tôi không ngờ em lại cáo già như vậy, em từ chối tôi chẳng qua vì tôi không giàu bằng gã kia chứ gì?

Nghĩ vậy nên tôi không tham dự bữa tiệc ấy nữa, ra ngồi trong xe chờ em. Khoảng 11h đêm, tôi thấy em lên xe gã kia đi về phòng trọ. Đến nơi, gã kia bước xuống xe, đưa cho em một phong bì.
- Đây là số tiền anh đã hứa. Cảm ơn em đã đi với anh đêm nay. Khi nào cần gì thì em cứ nói nhé.
Tôi nghe rõ mồn một và trong lòng cảm thấy vô cùng đau đớn. Em từ chối tiền của tôi để đi lấy tiền của một gã khác ư? Tôi không giữ nổi bình tĩnh, lao ra đấm cho gã kia một cái ngã dúi dụi. Em la hét, bảo tôi hiểu nhầm rồi, gã kia cũng bảo vậy. Nhưng sao tôi có thể nhầm được cơ chứ.
Tôi nói lời chia tay với em ngay đêm đấy rồi bỏ về, mặc cho em đòi giải thích. Trước khi đi, tôi còn ném cho em một câu đầy vẻ khinh bỉ: “Hóa ra cô cũng tham tiền như những đứa con gái khác”.
Khoảng một tháng sau khi chia tay, tôi bất ngờ nhận được tin nhắn của Giang. Em bảo rằng, tôi nên biết một sự thật. Rằng người đàn ông đó là anh trai của bạn em, em đi cùng anh ta chỉ là một giao kèo công việc. Số tiền em nhận là tiền công cho buổi hôm đó mà thôi.
Tôi không tin lắm, nhưng rồi qua một số người bạn của em, tôi mới biết rằng gia đình Giang lúc đó gặp rất nhiều khó khăn. Em phải cần gấp một số tiền để chữa bệnh cho bố. Vì không thể mở miệng hỏi mượn tôi nên em đành nhờ cậy bạn bè và đi làm liên tục để lấy tiền. Thế mà tôi lại nghi ngờ em.
Tôi đã điên cuồng tìm em hàng mấy năm trời sau khi đọc được những dòng tin nhắn đó nhưng vô ích. Sau khi chia tay tôi, Giang đã đăng ký đi xuất khẩu lao động ở nước ngoài. Còn tôi, mãi vẫn chưa yêu được ai vì trong lòng vô cùng ân hận. Và trên hết, tôi không thấy trái tim mình rung động trước ai như đã từng rung động với Giang. Có lẽ, đây là hình phạt mà ông trời dành cho tôi vì đã bỏ rơi một người con gái quá tốt.
Midori/ Theo Một Thế Giới
      Hùng tiến đến gần giường, định thơm vợ một cái nhưng rồi anh bất ngờ quay ngoắt ra phía cửa đạp tung cái cánh cửa đang khép hờ phi thẳng ra ngoài. Lan hoảng hốt chẳng hiểu chuyện gì xảy ra.
Hùng và Lan cưới nhau được 4 năm và đã có một cậu con trai 2 tuổi. Vì chưa đủ điều kiện mua nhà nên vợ chồng họ vẫn phải đi ở trọ. Thương vợ con nên Hùng cố gắng làm ngày làm đêm để kiếm tiền, Hùng thường xuyên về nhà muộn lúc nửa đêm. Có hôm anh mở cửa bước vào thì vợ con đã say giấc từ lúc nào. Vì hay về muộn, không muốn làm vợ con thức giấc nên Hùng dặn vợ khoá cửa ngủ trước, anh về sẽ tự mở cửa chứ không phải gọi.
Có hôm anh mở cửa bước vào thì vợ con đã say giấc từ lúc nào. (Ảnh minh hoạ)
Cũng chính vì tính chất công việc như thế nên Hùng có rất ít thời gian để quan tâm tới vợ con. Đã gần 1 tháng nay anh đều về muộn như thế, chẳng có thời gian mà chơi với con nữa. Hùng chỉ tranh thủ trêu đùa với thằng bé được lúc sáng sớm trước khi vợ cho con đi học. Còn chuyện vợ chồng thì càng tồi tệ hơn, Hùng gần như quên béng mất cả cái việc ấy. Nhiều đêm Lan tỉnh giấc, quay sang ôm chồng có ý đòi hỏi nhưng anh cũng chỉ vuốt ve vợ một lúc rồi giục vợ đi ngủ, khiến Lan ấm ức vô cùng.
Mấy hôm nay công việc đã thư thư, anh quyết định về sớm để chơi đùa cùng con và đặc biệt là có thời gian để hâm nóng tình cảm vợ chồng. Cứ để vợ phải ấm ức như thế anh cũng thấy thương vợ lắm. Tiền thì ai cũng muốn, nhưng tình cảm gia đình vợ chồng con cái vẫn là quan trọng. Nghĩ là làm, tối ấy anh quyết định về sớm nấu nướng cho vợ con.
Khi Lan đón con về thấy chồng đã nấu cơm đợi sẵn thì cô vui mừng khôn tả. Thằng bé thấy bố cười hớn hở, bắt bố mở điện thoại cho xem hoạt hình. Tối đó sau khi ăn xong, Hùng đưa vợ con đi chơi để bù lại những ngày qua anh quá bận rộn không quan tâm được tới con.
Thằng bé được đi chơi thì thích thú vô cùng, nhảy nhót khắp mọi nơi. Về đến nhà cũng đã gần 10 giờ đêm, Hùng giục vợ cho con lên giường đi ngủ còn mình ngồi máy tính làm nốt công việc.
Có lẽ đi chơi mệt nên thằng bé ngủ rất nhanh. Lan nằm trên giường cái váy ngủ hờ hững đến là khêu gợi, Hùng liếc nhìn vợ và chẳng thể làm việc thêm được nữa, anh định sẽ khoá cửa để có một đêm mặn nồng bên Lan. Hùng tiến đến gần giường, định thơm vợ một cái nhưng rồi anh bất ngờ quay ngoắt ra phía cửa đạp tung cái cánh cửa đang khép hờ phi thẳng ra ngoài.
     Lan hoảng hốt chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ nghe thấy tiếng chồng hét lên: “Mày mà để tao nhìn thấy một lần nào nữa thì chết cho tao”. Lúc Hùng trở vào, khuôn mặt vẫn còn rất giận giữ, Lan vội vã hỏi chồng:
Thằng Nam ở đằng sau vừa mở cửa nhà mình để ngó vào. (Ảnh minh hoạ)
- Có việc gì vậy anh?
- Thằng Nam ở đằng sau vừa mở cửa nhà mình để ngó vào. Chắc nó nhìn qua khe thấy em và con đang ngủ, không nhìn thấy anh ở góc trong nên nó mở cửa. Hôm nay nó mà bước chân vào đây thì nó chết.
- Thôi anh à, làm to chuyện làm gì, biết để còn cảnh giác. May mà hàng ngày em với con toàn khoá cửa đi ngủ.
- Chắc nó nhòm ngó nhà mình lâu rồi đấy, em và con ở nhà phải cẩn thận. Mai anh ở nhà sửa lại cái cửa cho chắc.
- Vâng, thôi khoá cửa đi ngủ anh, muộn rồi.
Nghe vợ giục Hùng mới nhớ ra mục đích chính của tối nay. Vì cái gã hàng xóm thiếu đứng đắn kia mà suýt nữa đã làm mất một đêm vui vẻ của hai vợ chồng. Đêm ấy, dù rất hạnh phúc bên vợ nhưng cứ nghĩ đến cái giây phút nhìn thấy hắn ta he hé cửa nhà nhìn vợ mình Hùng lại giận sôi người.
Hôm sau Hùng quyết định ở nhà sửa lại cánh cửa, rồi cứ ra ra vào vào như để cho cái kẻ hôm trước biết rằng anh đang có mặt ở nhà và sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào nếu như hắn dám sang nhòm ngó một lần nữa. Thấy chồng nổi cơn ghen Lan cứ phải bấm bụng cười. Qua cái lần này, cô càng thấy rõ hơn tình cảm chồng dành cho mình và con.
Minh Minh/ Theo Một thế giới
Những tháng ngày sau đó với tôi mới là thời gian u ám nhất của cuộc đời. Vừa nhớ, vừa thương vừa hận người đàn ông mà mình chung sống cùng. Tôi nửa muốn băm vằm anh làm trăm mảnh, nửa muốn anh quay về
Yêu nhau 3 năm thì đến 2 lần tôi phá thai. Lần đầu phá thai khi tôi 22 tuổi vừa mới ra trường. Người yêu bảo giờ công việc hai đứa chưa ổn định. cưới xin rồi con cái vào lấy gì mà nuôi con.
Tôi ngậm ngùi cắt đi nhúm ruột của mình. Vì lương mình anh không thể nào chu cấp nổi cho cả 3 người. Anh hơn tôi 4 tuổi, là chân kỹ sư của một công ty phần mềm. Công việc bận rộn ngập đầu nên anh cũng không dành thời gian chăm sóc tôi nhiều. Hai ngày sau khi phá thai, tôi phải tự làm mọi việc trong nhà.
Lần thứ 2, tôi phá thai vì chuẩn bị cưới xin rồi thì mẹ anh đi xem bói ở đâu về bảo chúng tôi không hợp nhau. Lấy tôi, anh sẽ bị chết đường. Anh dựa vào đó mà ép tôi phá thai. Tôi không chịu được cảnh chiến tranh lạnh trong nhà, nên sau 1 tháng cầm cự không nổi tôi đành gật đầu theo sự ép buộc của anh.
Tôi đau đớn vật vã cố quên đi kẻ phụ tình.
Điều tôi không thể nào ngờ được là trong lúc tôi vật vã vì nỗi đau mất con thì ở nơi khác anh đang chăm lo cho cô bồ khác. Hóa ra trong lúc ăn ở với em, anh ta lấy cớ đi làm bận rộn đã qua lại với một người đàn bà khác. Cô ta có thai và nhất quyết muốn giữ thai lại. Anh ta đã lựa chọn cô ta và đá tôi cú đau điếng như vậy.
Sau 3 năm yêu nhau, tôi vật vã, suy sụp khi chia tay. Những tháng ngày sau đó với tôi mới là thời gian u ám nhất của cuộc đời. Vừa nhớ, vừa thương vừa hận người đàn ông mà mình chung sống cùng. Tôi nửa muốn băm vằm anh làm trăm mảnh, nửa muốn anh quay về bên tôi.
Vào đúng thời điểm mà tôi vừa mới bắt đầu cân bằng được cuộc sống thì anh sống chết xin quay lại. Anh bảo là cô ta lừa dối anh. Cái thai đó không phải của anh. Cô ta qua lại với người khác và bắt ảnh đổ vỏ. Anh hối hận và cầu mong tôi tha thứ.
Trong lúc yếu lòng tôi gật đầu và đồng ý cho anh một cơ hội. Ai cũng bảo tôi có mắt như mù. Một người đàn ông đã nhẫn tâm giết chết đứa con của mình thì không thể nào có lương tâm để che chở cho người khác. Thế nhưng tôi cực kỳ mù quáng đâm đầu vào mối tình đau khổ đó.
Những tưởng sau khi quay lại anh ta sẽ thay đổi. Nhưng quả thật bản tính trăng hoa của anh ta không thể nào dứt ra được. Tôi vẫn phát hiện anh lén lút đi lại với cô bồ cũ. Tôi tình cờ nhìn thấy những bức ảnh mà anh và cô ta chụp chung với nhau ở nhà nghỉ, rồi những nơi nghỉ mát khác.
Anh bảo rằng những bức ảnh đó chụp từ lâu rồi. Giờ phát hiện ra anh quay lại với tôi nên cô ta tung lên để trả thù. Tôi cũng muốn chín bỏ làm mười để tin rằng anh đã cắt đứt hoàn toàn với cô ta.
Song việc anh hằng ngày chát chít bí mật và cài mật khẩu điện thoại riêng làm tôi nghi ngờ. Tôi quyết định bám theo anh sau giờ làm việc và phát hiện ra anh vẫn còn qua lại với cô ta.
Tôi không biết thực sự anh có phải là tác giả của cái bầu của anh không. Nhưng việc anh quay lại với tôi mà vẫn còn lén lút với cô ta là điều mà tôi không thể nào chấp nhận nổi.
Tôi thu xếp đồ đạc và dọn ra khỏi nhà anh ta ngay tối hôm đấy! Tôi chỉ hận mình quá lụy tình mà để anh ta hết lần này đến lần khác chà đạp lên tình cảm và niềm tin của tôi.
Theo Phununews
           Tôi đang ngồi trong khách sạn, trốn chạy khỏi nhà chồng mới cưới và viết ra những dòng này lúc tâm tâm trạng đang cực kì hoảng loạn. Giờ tôi không biết phải làm sao, tôi không thể để cho ba mẹ hay bạn bè thân thiết của tôi biết được sự thật kinh khủng này, họ sẽ đau lòng đến chết mất.
Tôi đang ngồi trong khách sạn, trốn chạy khỏi nhà chồng mới cưới và viết ra những dòng này lúc tâm tâm trạng đang cực kì hoảng loạn. Giờ tôi không biết phải làm sao, tôi không thể để cho ba mẹ hay bạn bè thân thiết của tôi biết được sự thật kinh khủng này, họ sẽ đau lòng đến chết mất.
Có ai đã từng ở trong hoàn cảnh như tôi không?
Tôi vừa lấy chồng được 1 tháng thì phát hiện chồng có con riêng, tối qua anh ấy đã thú nhận với tôi tất cả trong lúc say và tôi đã bỏ chạy ngay trong đêm trốn đi như thế này. Tôi giờ không biết phải làm sao, tôi vẫn không tin vào chuyện này. Đáng ra giờ tôi phải đang ở nhà, chuẩn bị bữa cơm tối chứ không phải nhốt mình trong căn phòng này và hèn nhát tắt hết thiết bị liên lạc ra bên ngoài như vậy.
Chồng tôi, anh ấy đã quen tôi được 2 năm rồi. Chúng tôi quen nhau qua một diễn đàn trên mạng xã hội. Ban đầu lúc mới quen, tôi và anh thường hay nói chuyện tâm sự. Anh kể nói chuyện công việc, nói chuyện gia đình, hỏi tôi về những quan điểm trong cuộc sống, dần dần tôi và anh thân thiết từ lúc nào không hay. Vì chệch múi giờ, tôi thường gặp anh online khá muộn, chúng tôi hầu như ngày nào cũng nói chuyện, thế rồi khoảng 3 tháng sau thì anh nói yêu tôi. Lúc ấy tôi cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ thấy anh là một người có vẻ chín chắn, điềm đạm và hiểu chuyện. Cứ có việc gì tôi lại hỏi ý kiến anh, thủ thỉ với anh, rồi ngày anh thổ lộ, tôi gật đầu đồng ý.
 
Vậy nhưng, anh không hay chat hình ảnh với tôi, anh bảo mạng nhà anh yếu, không thể kết nối được. Vậy nhưng, anh thường đi đâu đó lúc chúng tôi đang nói chuyện, rồi khiến tôi đợi chờ mòn mỏi, anh lại xuất hiện như chưa có chuyện gì xảy ra. Anh bảo rằng tôi phải thông cảm cho anh, công việc anh rất bận rộn, không thể lúc nào cũng có mặt nói chuyện với tôi được. Vì khoảng cách, vì chênh lệch múi giờ, tôi cứ ngu ngơ tiếp tục đoạn tình cảm với anh trong đợi chờ, chỉ mong mau mau hoàn thành xong khóa học để trở về nước.
Tôi vừa lấy chồng được 1 tháng thì phát hiện chồng có con riêng, tối qua anh ấy đã thú nhận với tôi tất cả trong lúc say (Ảnh minh họa)
Tôi là một người khá trầm tính, vậy nên chuyện tình yêu của tôi cũng không oanh liệt như bao người khác, bạn bè chẳng mấy ai biết, cũng không náo nhiệt rộn ràng được như người ta. Chính anh cũng từng bảo tôi mình yêu nhau chậm thôi, chậm mà chắc, chẳng cần thiên hạ nói gì, chỉ cần chúng ta yêu nhau là đủ. Có một đoạn thời gian, đó là 1 năm về trước, bỗng nhiên anh bảo với tôi rằng anh xin lỗi, anh không thể tiếp tục làm khổ tôi được nữa, lúc ấy tôi rất hoang mang. Tôi liên tục gọi điện về nhưng anh đã thay số, chặn cuộc gọi, khóa tài khoản facebook, anh như một người vô hình biến mất cuộc đời tôi. Đến lúc này, tôi mới bàng hoàng nhận ra, mình chưa hiểu gì về con người này cả.
Rồi tôi bỏ dở tất cả việc học tập, làm nhanh thủ tục đáp chuyến bay sớm nhất về nước. Lúc này tôi cũng không thấy anh đâu, mọi địa chỉ hay dấu tích anh để lại cho tôi đều là giả. Tôi như người vừa bị phá sản, trắng tay, ngậm ngùi quay lại trường học mà không nói rõ lí do dù ba mẹ gặng hỏi.
Thế rồi 3 tháng sau kể từ ngày anh mất tích, anh liên lạc với tôi. Anh xin lỗi tôi và hỏi tôi liệu có còn yêu anh không? Có dám từ bỏ tất cả để về nước cưới anh không? Ban đầu tôi mặc kệ, tôi lạnh lùng, tôi xua đuổi anh và không liên lạc lại. Vậy mà chẳng hiểu sao anh tìm được đến nhà tôi ở trường học bên này và xin tôi tha thứ. 3 tháng không có anh, tôi như người mất hồn, ngày ngày nhìn vào màn hình máy tính mà nhỏ lệ. Phải là một người du học xa nhà, yêu xa, bạn mới thấu hiểu được nỗi khổ tâm của tôi lúc đó! Rồi tôi sợ mất anh thêm lần nữa, tôi bất chấp tất cả quay về nước để nắm chặt lấy tay anh.
Thế rồi 3 tháng sau kể từ ngày anh mất tích, anh liên lạc với tôi. Anh xin lỗi tôi và hỏi tôi liệu có còn yêu anh không? (Ảnh minh họa)
Ngày tôi về, ba mẹ tôi phản đối kịch liệt. Bao năm du học sắp hái thành quả, nay tôi như điên tình trở về nằng nặc đòi cưới một người mà gia đình tôi chưa tìm hiểu kỹ, ba mẹ không đồng ý là cũng đúng thôi. Rồi anh tới, xin lỗi và xin phép ba mẹ được tìm hiểu tôi. Anh hứa rằng anh sẽ lo được cho tôi, mong ba mẹ chấp thuận. Chúng tôi cứ thế ở bên nhau 5 tháng, nước chảy đá mòn, ba mẹ thấy người ấy chăm sóc tôi từng chút một, cuối cùng cũng đồng ý cho chúng tôi kết hôn.
Tôi thì khỏi phải nói, vui mừng hạnh phúc hết cỡ, chẳng màng tra hỏi chuyện ngày trước anh mất tích, chỉ nghe theo anh bảo rằng lúc ấy gia đình anh có việc, rồi thôi. Gia đình anh thì rất quý tôi, biết tôi vừa đi du học nhiều năm về, mẹ anh thường gọi tôi sang nhà nấu nhiều món ăn ngon đãi tôi. Nói qua về nhà anh, nhà anh vừa mới chuyển đến khu này được 1 năm nay, trước nhà anh ở ngoại thành, giờ chuyển sang chỗ mới không ngờ lại gần nhà tôi đến vậy. Công tác chuẩn bị cưới và ăn hỏi cứ thế được tiến hành, vậy rồi chỉ vài tháng sau, anh cưới tôi về làm vợ. Tôi hạnh phúc lắm…
Đến tối qua, anh về nhà trong tình trạng say khướt, việc mà chưa bao giờ xảy ra trước đây. Trước đây dù có uống, anh cũng chỉ nhấp đôi ba chén rồi dừng, không uống thêm. Vậy mà hôm qua anh về nhà, vừa đi vừa khóc nức nở như một đứa trẻ. Mẹ anh dìu anh vào, tôi đi theo sau, cất xe rồi đi treo áo cho anh. Anh vừa lảo đảo vào nhà, liền quay qua ôm chầm lấy mẹ khóc, vừa khóc vừa bảo mẹ ơi hôm nay sinh nhật thằng bé, con đến đưa quà mà nó không nhận ra con. Tôi đang cầm áo anh đứng một bên, tò mò không hiểu chuyện gì xảy ra, còn mẹ anh thì cứ bảo anh say quá rồi, bà bối rối hết nhìn tôi rồi lại bảo anh im lặng mà ngủ đi. Tôi liền hỏi mẹ:
- Mẹ, chồng con vừa bảo gì thế mẹ?
- Không có gì đâu con, nó nói linh tinh đấy, không có gì đâu! Con sang phòng khách ngủ đi, để nó đấy mẹ trông cho! – Mẹ anh đáp
Tôi nghe thấy vậy, chưa kịp làm gì thì anh đang gục ở giường lại vùng dậy níu lấy tay tôi khóc bảo:
- Em ơi, hôm nay sinh nhật con anh, anh xin lỗi em, anh sai rồi, giờ con anh nó không nhận ra anh nữa, anh có tội với nó!
Tôi run giọng hỏi lại:
- Con nào? Bao nhiêu tuổi? Ai là con anh?
Anh lúc này đã say khướt, ngủ lịm đi, miệng lẩm bẩm:
- Con anh, con trai anh, 2 tuổi…
Tôi không tin vào tai mình, sà vào lay anh ảnh dậy mà anh đã ngủ chết mệt. Quay qua tôi hỏi mẹ anh:
- Mẹ nói đi, chuyện gì xảy ra thế, mẹ nói đi!
Mẹ anh nước mắt lưng tròng mới bảo:
- Con ơi, nhà ta xin lỗi con. Nó trước khi cưới con đã trót có con với một người khác, nhưng mà nhà ta không đồng ý cho cưới. Giờ thằng bé lớn lên cũng được 2 tuổi rồi…
Tôi nghe thấy vậy, không kiểm soát được liền lùi lại, vơ lấy túi xách rồi chạy đi trong đêm. Tôi khóc như mưa, không dám tin vào những gì đang nghe thấy. Bắt vội một chiếc xe taxi rồi đọc bừa một khách sạn để đến. Kể từ lúc ấy đến nay, tâm trí tôi vô cùng hoảng loạn. Tôi biết phải làm gì bây giờ?
Theo Một thế giới