Tuesday, April 26, 2016

KHÔNG CÓ EM
Không có em - anh chẳng còn là anh
Tim chỉ đập vài ba lần một phút
Đời tắt dần, bay theo làn khói thuốc
Vắng em rồi, đôi mắt thêm chơi vơi!
.
Không có em - anh cũng chỉ thế thôi
Thích rượu, thơ... rồi thẫn thờ bối rối
Hoàng hôn đi, màn đêm buông rất vội
Anh lạc loài trong nỗi nhớ chông chênh!
.
Không có em - anh giết quãng đời xanh
Bước lẻ loi bên đời đâu ai biết
Không có em nếu một mai anh chết..
Nấm mộ côi sương tuyết đã phủ đầy
.
Vắng em rồi anh rong ruổi trời mây
Anh tìm em khi đôi chân thôi thúc
Phút nghỉ ngơi lại thẫn thờ cắn bút
Viết câu thơ lên nỗi nhớ không tên!
AD: ĐOÀN PHÁP

Saturday, April 23, 2016

TRẢ LẠI ANH
Trả lại anh, mối tình đầu thuở ấy
Một tâm hồn trong vắt giống sương mai
Một gã khờ gánh vui vẻ trên vai
Chưa từng biết đến hình hài đau khổ
Trả lại anh, lời ngọt ngào cảm dỗ
Nước mắt buồn nhẹ đỗ ướt đôi mi
Hạnh phúc nào trải trên lối anh đi
Anh đã đau rất nhiều vì em đó
Trả lại anh, khúc hát tình bên gió
Có nắng vàng và có cả mây cao
Thuở nép mình, với tay hái trăng sao
Gọi mưa về thì thào như tri kỉ
Trả lại anh, những ngày không lo nghĩ
Bài thơ tình của thi sĩ hôm nao
Tiếng sáo chiều giữa đồng lúa tiêu dao
Dòng cảm xúc dạt dào và sâu lắng
Trả lại anh những ngọt, bùi, mặn, đắng
Những đêm hè thiếu vắng nỗi cô đơn
Anh thật lòng, giờ chẳng muốn gì hơn
Trả lại anh...Trả lại anh...em nhé!
Q.H


Wednesday, April 13, 2016


Một mình ta giữa dòng người xa lạ
Bất chợt nhận ra mình vẫn cô đơn
Một mình ta cùng ly cafe đắng
Một chút gió thôi cũng thấy chạnh lòng
Trong thâm tâm yêu thầm người con gái
Phải làm sao khi nói chẳng thành câu
Phải mất bao lâu tôi vẫn đợi vẫn chờ
Vần thơ này xin gửi gió muôn phương
Gửi lời yêu thương tới người tôi mến
Biết đến chăng, biết đến được chăng
Dẫu phải băng qua muôn ngàn gian khó
Tôi vẫn muốn chứng tỏ tình yêu
Dẫu cho hồn tiêu phách tán
Tôi vẫn giữ trái tim dành cho em
Nếu em chỉ xem tôi là bạn
Thì tôi nguyện làm bạn đời của em

AD : Phan Đăng Nhật

Wednesday, March 9, 2016

Sao vẫn cứ quanh quẩn đâu đây
Bóng dáng ấy ngày đêm nhung nhớ
Lòng cứ ngỡ như mình đã yêu nhau
Bao sầu đau em nào có biết
Tiết trời đông lạnh lắm em ơi
Anh cần lắm hơi ấm bàn tay
Để ngày đông không còn lạnh lẽo
Dù nghèo khó anh vẫn thương em
Có được không em, được không em ?
Ngày không em đời anh u tối
Mỗi sớm mai là ngày dài vô tận
Biết phải làm sao, phải làm sao?
Phải thế nào em hiểu lòng tôi
Phải thế nào để thôi nhung nhớ
Thân tặng @Hôn Bờ Má

SGK.NC

Monday, March 7, 2016

MẤT 

Mất rồi mới biết là đau
Khi còn lại chẳng coi nhau ra gì
Khuất mắt mới biết là đi
Lúc kề mặt có thấy chi đâu mà

Mất rồi mới biết là xa
Khi còn xem cũng như là hư vô
Tuột tay mới thấy hồ đồ
Lúc còn nắm được coi đồ bỏ đi

Mất rồi mới biết phân ly
Khi còn chẳng luyến thương chi chút nào
Lỡ mồm mới biết nao nao
Lúc đang giận chỉ muốn đào mà chôn

Mất rồi mới biết bồn chồn
Khi còn chẳng quản có tồn tại không
Ngoảnh mặt mới biết cảm thông
Lúc ghét chỉ muốn không trông thấy hình

Mất rồi mới biết là tình
Khi còn hờ hững lặng thinh không lời
Quay chân mới biết tiếc đời
Lúc đang có lại muốn thời bỏ đi

Trần gian nghịch lí vân vi
Có không thấy quý mất thì xót xa

                               nguồn sưu tầm

Friday, March 4, 2016

TÂM SỰ.

Phiêu du trên thế gian
Bạn bè khắp muôn nơi
Ở đời gặp bao người 
Cùng tâm tư suy nghĩ
Cũng chỉ là thoáng qua
Giống như là giấc mộng
Phải không có phải không
Mênh mông thật mênh mông
Không gì là không thể
Đời phải chăng bể khổ
Càng cố chỉ càng đau
Nếu không nghĩ về nhau
Thì ta nên dừng bước

SGK.NC


Monday, February 29, 2016

KỂ TỪ GIỜ...
Kể từ giờ em hãy cứ bước đi Bỏ mặc anh trên con đường độc bước Những bước chân cuốn theo những tưởng tượng Cùng em trên con đường đã chọn cho cả hai Kể từ giờ anh chẳng sống vì ai Em nói thế từ lâu, nhưng giờ anh mới thấy Cuộc sống như một trang giấy Không vẽ về mình, trang giấy sẽ vẽ về ai? Kể từ giờ em là hạt sương mai Đọng lại trong anh như một hình ảnh đẹp nhất Là tinh túy, là ngọc của trời đất Nhưng mong manh, dễ vỡ đến vô cùng. Kể từ giờ anh sẽ thôi nhớ nhung Cuộc sống này là một thực tế Phải tồn tại đã mới có thể Trở về bên em như tất yếu cuộc đời.
PNĐN